Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2016

Phố vắng.....

...anh ra đi
                 phố vắng
                                 đầu trần
biết bao giờ cho đến mùa xuân
em sẽ kể anh nghe về chuyện cỏ
em sẽ kể anh nghe về ngọn gió
trên đỉnh cao thành bão những đêm hè
em sẽ kể anh nghe những miền đất em đi
những cửa biển thơ anh thường nói tới
những rừng hoa thơ anh từng đến hái
trái bàng vàng rụng vội con đường quen
chẳng có gì để em nói với em
em chỉ thấy em là người có lỗi

[không đề - xuân quỳnh]

Hình như là câu chia tay – chia tay

VỀ CUỘC ĐIỆN THOẠI SAU NHIỀU NGÀY XA CÁCH

Rất có thể cuối cùng mình cũng sẽ
Lãng quên nhau như chưa nhớ bao giờ
Anh sẽ gọi điện, em cười như thể
Đã lâu rồi hai đứa mình chưa…
Đã lâu rồi, như thể đã rất xưa
Em hỏi anh về những cô gái khác
Anh ậm ừ bịa ra tên lạ hoắc
Cốt để em yên lòng
Em nhắc đến cô bạn Nguyễn Thị Hồng
trên Thăng Long, dạo anh hay lên bốt
Anh ngắc ngứ bịa ra rằng hôm trước
Trong một bài cô ấy nhắc tên em
Chúng mình nói với nhau cho đến nửa đêm
Những câu chuyện lần hồi dần mà nhạt
Nhưng chẳng đứa nào muốn ngắt
suốt một đêm
Anh không vào topic viết cho em
Vì anh sợ thế nào anh cũng khóc
Thơ không dám về nơi cỏ mọc
Sợ màu xanh thương nhớ đến nhói lòng
Rồi Hà Nội cũng chầm chậm vào Đông
Hoa sữa rụng đau cả từng viên sỏi
Hồ Gươm biếc vì điều chưa ai nói
Hình như là câu chia tay – chia tay
Em sẽ kể về anh bạn nước ngoài
Cũng biết nói lời yêu bằng tiếng Việt
Chao, lá bàng vì chưng mà đỏ biếc?
Gió vì chưng mà thổi suốt tê lòng
Rồi có thể và em cũng sang sông
(Sến nguyên nải lúc người yêu lấy chồng)
Anh chẳng ham làm anh chàng thi sĩ
Đứng bên đường nhìn cô dâu sang sông
Thì vờ vậy, điện thoại hết pin và
Vội vã hẹn nhau một ngày không xa
Mình cà phê nhé! Tất nhiên, nếu được
Rồi cụp máy mà biết chắc … Kinh Kha
Kinh Kha qua sông ai oán bi hùng
Anh dứt cuộc điện thoại mà bi ai chẳng kém
Lại hiện về Hà Nội từng con hẻm
Hun hút suốt một mùa Đông
Và lặng lẽ cho phép mình buồn
Châm điếu thuốc online và post
Những câu thơ đắng đót
Nhớ thương em
11/2004
(thơ Hoàng Anh Tú)

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

đường co quanh, chột dạ: bất trắc quen

phố khẩn khoản van nài dăm chiếc lá
 hàng cây trắc ẩn rụng đầy mùa thu
 nón không quai: đội, tìm chút ấm áp
 mây động lòng kéo một trời âm u

 hồn lang bạt không hết một đời lạ
 đường co quanh, chột dạ: bất trắc quen
 tâm thất chưa bắt kịp phách lưu lạc
đã hoàng hôn sầm uất, biệt, lối mòn.
 ______

 HH

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

bèo trôi từng lớp trên lưng sóng tôi quá chân rồi tôi giết tôi

Khi người về (*)

Người về đâu không người không về đâu
chiều chưa mưa nên chiều chưa thay màu
tôi cây me đứng rung từng lá
lá vàng rồi tôi cũng vàng theo

tình người say không tình người không say
đêm sắp sang nên đêm sắp ùa đầy
hồn tôi ngủ sớm trong tay áo
tay áo người bay hương ngất ngây

người yêu ai không người không yêu ai
lời tôi van xin lời tôi trải dài
trên trang nhật ký tôi than trách
tôi trách than người không tôi trách than ai

khi người về tôi không nhìn không trông
lòng tôi sông nước đủ trăm dòng
quanh co một nỗi buồn vô hạn
qua suốt một đời vẫn nhớ thương

người không về nên lòng người dửng dưng
tình tôi mong nên tình tôi khôn cùng
xế trưa con nắng sầu con gió
tôi gió may nhiều tôi tủi thân

người thương người? không người không thương
tôi xa xôi nên tôi chả được gần
người kiêu sa thế tôi đành ước
vôi vữa cho người lát tuổi xuân

người không về nên tôi cũng chả buồn đi
bao nhiêu dự tính có ra gì
bèo trôi từng lớp trên lưng sóng
tôi quá chân rồi tôi giết tôi

người phương nào người có nghe nôn nao
tôi ở đây nghe lòng tôi rì rào
lá me khua rụng con đường nhớ
tôi nghĩ về người đêm ngày tôi xanh xao.

1965
(Trích “Tình khúc tháng 11”, Nhân Văn, Saigon, XB 1965)
___________
Nguyễn Hiền soạn thành ca khúc, tựa đề “Tiếng hát ru tôi”, Saigon, 1965.

Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2016

em đi qua một lời ru anh hát bằng tất cả những gì còn sót lại

thôi đừng phủ nhận nỗi buồn 
chúng ta nhìn nhau mà như không thấy
nói cùng nhau mà chẳng ngoái đầu
rời tay nhau chẳng biết đi đâu

anh không dám cất lời
sợ làm vỡ những điều em ấp ủ 
lũ sâm cầm vô tư về ngủ
trên những nỗi niềm cất giấu của mùa thu

em đi qua một lời ru
anh hát bằng tất cả những gì còn sót lại
tiếng tình thương lọt vào lòng như dao nhọn
vẫn vờ như một lạ lẫm qua đời

không thể khóc cùng anh trong những rụng rơi
những ngón tay buồn như biết khóc
kí tự yêu đương vì anh mà cô độc
lời vô cùng nhưng ngỏ giữa thinh không

đừng phủ nhận nỗi buồn!
vì em đi qua anh dường như là quá đủ
mọi khước từ chẳng có nghĩa nữa đâu!

[K.Lan, 27/10/2016]

ly rượu kiêu kỳ hổ phách có mùi phối ngẫu của câu chuyện tình cực ngắn

tìM (Trẻ) tHơ LạC!
__________

nắng cuối tháng mười níu lưng cửa sổ
mớm hạnh ngộ cuối lên vầng trán luống tuổi
còn sót lại góc phố hậm hực mồ hôi vướng vai

tiễn biệt là một món hàng hiếm muộn quàng vào cổ nhúm tro cốt nóng hổi
một đời sống luôn nằm trên vòng đai phún thạch
luôn co cụm nồng độ giêng hai

 
phố phường gút mắt trăm tháng ngày tạm trú dưới tấm chăn nguội lạnh hơi hướm
những con lộ đuối chết ánh đèn ngẩng mặt xỉa xói
những ngọn đèn vàng ệch lải nhải căn bịnh hoang vu

khẩu phần cuối không là một quả táo
ly rượu kiêu kỳ hổ phách có mùi phối ngẫu của câu chuyện tình cực ngắn
tôi gửi em bài thơ cuối ở trang chót tập thơ chưa kết thúc

được xuất bản trong dịp chúc phúc
cho một bài thơ khác, lạc phố.

_________

HH

The 7 Deadly Sins - Tác phẩm của nhiếp ảnh gia-nhà thiết kế Jenny Terasaki (Nhật Bản).

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2016

Không phải cứ yêu sẽ bước đến cuối cùng.

Từ hôm ấy ta ngừng hỏi thăm nhau.
Ngừng yêu thương và bắt đầu xa lạ.
Mải miết đi trên đường đời trăm ngả
Chẳng còn một ai nhắc hai chữ “đã từng”.
Từ hôm ấy ta bỗng hóa người dưng
Đôi chân bước đi không một lần dừng lại
Yêu dấu một thời cũng trôi xa mãi mãi
Chúng ta xem nhau chưa tồn tại bao giờ.
Từ hôm ấy ta ngừng những giấc mơ
Ngừng nhắc tên nhau, thôi đợi chờ nhau đến
Góc phố ngày xưa nơi ta từng hò hẹn
Bao người lại qua phủ hết dấu chân về.
Từ hôm ấy ta chẳng còn thức khuya
Để kể nhau nghe những buồn vui thường nhật
Điện thoại cũng buồn nằm cả ngày lay lắt
Thiếu tiếng chuông quen báo tin nhắn một người.
Từ hôm ấy ta đã mất nhau rồi
Mất đi tiếng cười vui tươi như ngày trước
Từ hôm ấy đã bắt đầu biết được
Không phải cứ yêu sẽ bước đến cuối cùng.
[Từ hôm ấy- Lai Ka]

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2016

Đường đến gần nhau thì xa | mà ngày lại ngắn

Tự khúc ngày

Anh không thể mang rừng về cùng anh
không thể mang theo chênh vênh con phố
chỉ về được cùng anh vài cọng lá thông khô
Còn căn phòng
còn ô cửa sổ
còn chỗ ta ngồi
và ngày của em
Đất cũ đón em bằng nụ cười tươi nắng
em tự nói với em: không thích
bởi nụ cười chào nhau rất nhiều khi không thật
em tìm và gặp em - cái lạnh ngày xưa
Chiều đêm
mưa cũ
cái lạnh cũng tới
len lỏi - bao quanh chỗ em ngồi
vòng tay thôi, chẳng thể nào ngăn nổi
lạnh lòng em - thấm đến cả đôi môi
Người
một ốc đảo
mồ côi
Con đường tới đâu
mà cứ bắt người ta đi, bắt người ta chạy
gốc thông già phủ choàng khăn sương tối
ghi lại những buồn vui lá rụng dưới chân người
Đường đến gần nhau thì xa
mà ngày lại ngắn
về cùng em sao cứ tiếc chỗ em ngồi
Rời rạc kiếp người
rời rạc buồn vui
rời rạc em - tôi
Tự khúc ngày
rời rạc
cho em và cả cho tôi.

Một lần không tươi có thể vì đêm không tròn như thuở trước

Chiếc lá chở đầy những con sông

Sáng một cọng lá xanh
chợt nhận ra nỗi nhọc nhằn sự sống
những con sông ngược nước lên trời
những con sông cắm đầu vào đất
Một lần không tươi
có thể vì đêm không tròn như thuở trước
thời gian có hề chi vị nể
hề chi em tôi...
Chiếc lá xanh sẽ phai
sẽ vàng, rồi nâu
sẽ vẽ ra trên thân xác mình lối mòn những con sông chết
dòng sông biết gì về cái chết?
nhưng chiếc lá khô biết buồn
Không
em vẫn thế, vẫn tươi và mới
chỉ héo úa cơn mơ của tôi trong đêm không ngủ
như tôi
dị dạng mất rồi
Ta lạc giữa những lối mòn
như chiếc lá rơi về cuối con sông
chiếc lá - như vẫn là chiếc lá
chở đầy mình những con sông chết
và trôi...

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2016

gió vẫn ngân nga những khúc hát trên đồi | hoa vẫn giữ nguyên một lòng thơm thảo

dưới những tán cây
nắng không còn là mình được nữa
và em nhận ra
đã mất mùa thu rồi

gió vẫn ngân nga những khúc hát trên đồi
hoa vẫn giữ nguyên một lòng thơm thảo
góc phố cũ vẫn còn mang màu áo
của một thời rất đỗi xưa xa

về nằm trong một giấc mơ trưa
em đi dạo giữa hai miền hư thực
gom lại trên tay những ngày nhiều ẩn ức
thấy niềm vui hằn vết chân chim

em rồi biếng khóc và biếng kiếm tìm
dẫu cắn môi mình vỡ đôi giọt nước mắt 
ánh mắt quen ở đâu khi người vắng mặt
này em! thất lạc có từ rất lâu rồi!

[k.lan 17.09.2016]

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2016

Chân run rẩy như chưa từng biết chạy

Tôi Trở Về Trên Những Dặm Gai Đâm


Tác giả: Du Tử Lê 


Chao đảo quá như chưa từng biết khổ
em ở đâu ? Buổi sáng ngọc, vô cùng
chân trời gió. Bình minh mù. Nắng cũ
tôi trở về trên những dặm gai đâm

II
Mắt hiu hắt như chưa từng hạnh ngộ
những bàn chân nhớ cát bỏng lưng đồi
em nghiêm cẩn che mờ sông núi đó
tôi ngu ngơ để mất cả gia tài

III
Tay luống cuống như chưa từng biết nắm
tôi vẫn chờ, quà chợ, tuổi lên năm
như thuở mẹ bán buôn thời giặc giã
tôi, khăn tay, đẫm lệ tối, đi tìm

IV
Môi vụng dại như chưa từng biết nói
gọi tên em. Tôi thẹn đỏ, trong mơ
ngày dấu mặt cho đừng ai thăm hỏi
sao thơ tôi "bầm giập đến không ngờ" 

V
Chân run rẩy như chưa từng biết chạy
trốn đi đâu ? khi tình đã trao rồi
em thánh thiện, chỉ mình tôi có tội
(tội yêu người, kiếp khác vẫn chưa nguôi) 

VI
Vai buốt lạnh như chưa từng biết ấm
rơi lên tôi hỡi tóc ủ hương mưa
chị thấy xót, thương em mình lận đận
nhưng khuyên gì ? - Một kẻ lấm tương tư !

VII
Hồn lính quýnh như chưa từng biết nhớ
khát khao tôi, tựa lá của trăm rừng
thời mới lớn, mẹ dạy khôn đấy chứ
sao hôm nay, tôi lại quá ngu đần ?

VIII
Tim tức nghẹn như chưa từng biết thở
nắng mưa tôi em phó mặc cho trời
cho máu chảy với dao đời chém ngọt
nên lúc buồn, tôi hỏi: tại sao ? Tôi ?

IX
không. Tôi nhớ. In là em đã bảo
"Chúa thương tình: thánh hoá mối lương duyên" 
hồn thanh sạch cùng mắt môi dấy bão
xóa bôi xong. Ngày cũ - Quả hoang đường

X
Bài hát dạo của người trong biển ngọc
em nghe chưa ? Có thuộc một đôi lời ?

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2016

anh mới tin đại dương có thật | đường chim bay có thật | trừ nước mắt tầmtã trên vai anh ngày ấy không thật chút nào

Umãi đến mười năm anh mới nhận ra mình đã mất
ngôi nhà có khung cửa tối
và ngã tư mưa bay mù trời những chiều về muộn
em ướt như con chim sẻ lông xù
lạnh run, cuống quýt nhấn chuông gọi cửa

mãi đến mười năm tất cả những câu chuyện khôi hài ở đó
(nhiều bắng vô số mẩu vụn thuốc lá vất trên thềm)
mới thật sự hiện ra gương mặt phiền muộn
của một tình yêu muộn như này kịp hết
và ban mai chưa bắt đầu

mãi đến mười năm anh đi qua bao nhiêu đường phố
(Sài Gòn nhỏ bằng bàn tay)
anh mới tin đại dương có thật
đường chim bay có thật
trừ nước mắt tầm tã trên vai anh ngày ấy
không thật chút nào

phải mất đến mười năm anh mới biết
một nụ hôn dễ làm sao
mà không thể
mất đến mười năm anh mới thật sự tin rằng
ta có một tình yêu như hoa huệ
trắng tận khi
úa tàn

huệ| 

đỗ trung quân


Thứ Năm, 18 tháng 8, 2016

...Hôm nay

Ta khoác lên mình
những điều cũ kỹ
Bước vào một ngày
rất mới...
Hôm nay


Thứ Hai, 8 tháng 8, 2016

Ta buông rèm đêm, em đừng níu nắng

KHÉP CỬA 

Anh khép cửa cho mùa thu cởi áo 
Còn em trút lá… 
… giữa phòng anh 
Lá chưa chạm đất 
Mà đông đã về… 

CÂU VỌNG CỔ 

Anh chèo đò ngang, ngược dòng câu vọng cổ 
Câu hát đổ làm sóng vỡ đò anh 
Con sông mênh mông… nguồn xa… em mỏng mảnh 
Anh lỡ nhịp rồi! 
Nốt lặng có người không? 

BỐI RỐI 

Ta đợi em và mùa thu cũng đợi 
Em giấu em sau nụ cười chợt vội 
Ta giấu ta - mưa lá ngang lời 

Có điều gì em mím ở vành môi 
Vành môi mảnh như trăng chiều cả thẹn 

Ta buông rèm đêm, em đừng níu nắng 
Đừng thả giọt lòng 
lơ lửng 
hóa heo may…

Em ở gần tôi lại ở xa Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất

Xa một ngày bằng triệu mùa đông 
Em bỏ chồng về ở với tôi không? 
Nỗi nhớ em cồn cào như biển 
Nơi em ở tôi đi và tôi đến 
Cho tháng ngày em sống bớt cô đơn 

Con muỗm xanh trên sóng lúa rập rờn 
Mùi cỏ dại vẫn ven bờ nước đắng 
Tình của em như một tờ giấy trắng 
Mãi bây giờ tôi mới viết thành thơ 

Tình của em như lối rẽ bất ngờ 
Tôi đi đến trọn đời còn chưa biết 
Dẫu cho đến tận cùng cái chết 
Em bỏ chồng về ở với tôi không? 

Tôi không tin rằng trong bão giông 
Em cam chịu con tàu chết chìm trên sóng 
Và tôi tin rằng trong cát bỏng 
Em - Cây xương rồng vẫn hoa 

Em ở gần tôi lại ở xa 
Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất 
Và tôi tin tình em là có thật 
Những lúc buồn tôi mới viết thành thơ 

Và niềm vui có khi đến bất ngờ 
Tôi lại hát ru em ngủ 
Nhà của em ở giữa phường Trung Tự 
Cây tháp nước bồn hoa còn nhớ chỗ ta ngồi 

Cỏ nát rồi cỏ mới lại sinh sôi 
Hoa vẫn nở mùi hương đằm thắm 
Và tôi tin một ngày gần lắm 
Em bỏ chồng về ở với tôi không?

Hà Nội, mùa thu năm 1989 

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2016

Sống đã chẵng cùng chết sao hay?


TÌNH SẦU
(Du Tử Lê)


Ta như sương mà người như hoa
Dối gian nhau nát nụ hôn đầu
Tình đi từng bước trên lưng gió
Gieo xuống đời nhau hạt thương đau

Người một phương, ta cũng một phương
Phố cao ngày thấp nắng mưa trùng
Mắt sâu ẩn nhốt trời giông gió
Ta một hồn câm giông gió lên

Người ở đây, ta cũng ở đây
Lòng không như mặt lòng lệ đầy
Chân đi gió tạt sâù ba hướng
Tay vói một trời, trời mưa bay

Người đã vì ta tan ước mơ
Phấn son chưa ngát thịt da ngà
Môi non đã lỡ tình đau đớn
Mộng nữa theo trời hương hoa xa

Người chôn đời mà ta đắng cay
Cây im lá ngọn khói sương bày
Chim treo mỏ cóng trơ xương mục
Sống đã chẵng cùng chết sao hay?

Người ở đâu ôi ngươì ở đâu?
Cỏ xanh còn áp má đêm buồn
Dế giun còn tiếc mùa ân ái
Từng phiến trời mang bao vết thương

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Mà người mượn gió bẻ con trăng ngà.

ĐỜI TÔI
I
Tôi vừa lo được miếng cơm
Thì mất tí lửa tí rơm gầy lò.
Tôi vừa vượt bão mưa to
Chân đã phải lội đi mò sông sâu.

II
Mải mê tính chuyện không đâu
Qua song đã gẫy nhịp cầu chẳng lo.
Bòn mãi được mấy sợi tơ
Giăng ra bao kẻ đã vơ vào lòng.
Bây giờ còn có ai mong
Mà người mượn gió bẻ con trăng ngà.

III

Đời tôi tan nát bơ vơ
Nhớ thương là đợi còn chờ là yêu.
Đời tôi như một con diều
Đứt dây để trống cả chiều ngẩn ngơ.

VI
Đời tôi mưa nắng ở đâu
Bây giờ vuốt gió trên đầu tóc rơi.
Đời tôi tình rách tả tơi
Bây giờ nhặt mảnh sao rơi vá vào.
Đời tôi giầu ở chiêm bao
Bây giờ ngồi hút thuốc lào với trăng.


ĐỒNG ĐỨC BỐNHải Phòng, mùa thu năm 1986 

Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2016

Những bận rộn áo cơm ảo mộng vu vơ hẹn hò dỗi hờn vờ vịt | cuống quít đớn đau tận cùng da thịt...

SAO CHÚNG TA NGỒI ĐÂY, DƯỚI BÓNG CÂY NÀY?
"Cuộc sống của chúng ta bắt đầu chấm dứt ngay trong cái ngày mà chúng ta giữ im lặng trước những vấn đề hệ trọng" - Mục sư Martin Luther King.
Sao chúng ta ngồi đây, dưới bóng cây này?
Bông lơn những điều vớ vẩn
Như diễn viên nghiệp dư của vở kịch xoàng
Anh đã chẳng ôm em vào lòng như mọi lần bởi nếu làm thế, anh sợ sẽ ghì em quá chặt
Để nén những gì đang vỡ vụn trong anh
Em cũng chẳng ngồi sát bên, hôn anh cái hôn vị trái cây
Rất có thể khiến môi anh bật máu
Mình che lấp nỗi hổ thẹn này
Bằng chủ nghĩa lãng mạn ho hen
Chủ nghĩa hiện sinh lên men
Hậu hiện đại chưa dứt sữa
Những bận rộn áo cơm ảo mộng vu vơ hẹn hò dỗi hờn vờ vịt
cuống quít đớn đau tận cùng da thịt...
Chúng mình có thực sự thèm muốn đến thế không?
Anh ngập trong em chìm trong em tan trong em hay nỗi tủi hổ đang đào huyệt?
Bè bạn của chúng ta khuất dần sau những bức tường…
Đỉnh núi
Đàn kiến
Miệt mài đốt lửa
Những tảng đá
Rùng mình lăn xuống vực
trả bầu trời cho những hang sâu…
-------
Phạm Tường Vân - 2009

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2016

Mà trăm năm vẫn thấy nhau bọt bèo.

Đường đi


Đường đi to nhỏ đường dài 
Thẳm sâu xuống biển lai rai lên đèo. 
Có gì không để tôi theo 
Cả đời bạc tóc vẫn nghèo xác xơ. 
Có gì không để tôi chờ 
Đời người được mấy giấc mơ đã tàn. 
Bao nhiêu hy vọng cũng tan 
Mà sao vàng ở trong than vẫn ngời. 
Bao nhiêu cái mặt con người 
Đánh nhau mũ áo tả tơi vẫn còn. 
Bảo rằng phía trước là son 
Tôi đi đến hết đường mòn lại không 

II 
Cứ đi theo vết bùn nhơ 
Bao giờ qua những bến bờ thương đau. 
Bảo rằng khổ trước sướng sau 
Mà trăm năm vẫn thấy nhau bọt bèo. 

III 
Bao nhiêu là nỗi đau qua 
Gom vào thành những phù sa cho người. 
Bao nhiêu là giọt mắt rơi 
Làm mưa chứ chẳng làm trời nổi giông 
Bàn chân đã xéo lên chông 
Máu chảy không sợ thì không sợ gì.

Hoá ra lại chỉ mưa rào thế thôi

Tưởng

Tưởng như thác đổ núi nhào 
Hoá ra lại chỉ mưa rào thế thôi 
Tưởng như nước chảy bèo trôi 
Hoá ra người lại bỏ tôi giữa dòng 

Vì nghèo nên phải long đong 
Vì thơ nên phải bận lòng lôi thôi 
Vì em nhấp nhổm đứng ngồi 
Tương tư một chút cho đời còn duyên 

Vì người ta đã dìm thuyền 
Thì tôi phải biết vượt lên cả bờ!

Hà Nội, tháng 5 năm 1989 

Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2016

Ta soi chỉ còn ta đạp lùi tinh tú | Ngủ say rồi đôi cá đòng đong

Về với ta

(Hoàng Cầm)

Ta con bê vàng lạc dáng chiều xanh
đi mãi tìm sim chẳng chín.
Ta lên đồi thông nằm miếu Hai Cô
gặm cỏ mưa phùn
Dóng dả gọi về đồng sương
Đôi ba người lận đận
Đêm nay mẹ chẳng về chuồng

Ta con chào mào khát nước
về vườn xưa hạt nhãn đã đâm mầm
Cây ổi giơ xương
chống đỡ mùa đông sập về đánh úp
Ô này tám đỏ ra hoa

Ta con chim cu về gù rặng tre
đưa nắng ấu thơ về sân đất trắng
đưa mây lành những phương trời lạ
về tụ nóc cây rơm
Ta ru em
lớn lên em đừng tìm mẹ phía cơn mưa

Ta con phù du ao trời chật chội
đứng cánh bèo đo gió lặng tìm sao
Uống nước mắt con vành khuyên nhớ tổ
vừa rụng chiều nay
dềnh mặt nước hương sen
Ta soi
chỉ còn ta đạp lùi tinh tú
Ngủ say rồi đôi cá đòng đong./.

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016

Thì tôi là nơi hội tụ đủ ngàn điều phi lý | Tôi cưỡng lại ngay cả điều tôi đang thống thiết ước ao

Xin hãy nghe điều tôi chẳng nói ra
Xin đừng mắc lừa tôi. Xin đừng vội tin khi nhìn vào bản mặt tôi hiện hữu bởi tôi đeo mặt nạ, cả trăm ngàn cái những mặt nạ mà tôi sợ gỡ ra chẳng cái nào là tôi cả
Nghệ thuật giả vờ đã lên hàng siêu đẳng nó đã trở thành bản sắc của tôi rồi Nhưng đừng mắc lừa tôi nhé! Chúa ơi, xin đừng mắc lừa tôi!
Tôi cho em cái cảm giác rằng tôi yên ổn rằng mọi sự đều êm ả, tươi hồng cả bên trong tâm lẫn vẻ bề ngoài rằng tôi bình tĩnh tự tin chẳng ai sánh kịp rằng mặt nước thì phẳng lặng và tôi thì đang tự chủ và rằng tôi cóc cần ai Nhưng đừng tin tôi nhé! Chớ có dại tin tôi!
Nhìn bề ngoài tôi có vẻ phẳng lặng, nhưng đó chỉ là cái mặt nạ, nó biến thiên và che giấu không ngừng
Còn đằng sau, chỉ toàn là những điều buồn bã là bối rối, sợ hãi, cô đơn Nhưng tôi che giấu tất cả Tôi không muốn ai biết đâu, không ai có quyền thấy thế...
Tôi hốt hoảng khi nghĩ đến ngày sự yếu đuối của tôi bị phát lộ Vì vậy tôi mới điên cuồng tạo ra cái mặt nạ để núp đằng sau, một cái bản mặt khù khờ khó hiểu nó giúp tôi giả bộ để che giấu tôi khỏi cái nhìn xuyên thấu tận tường Nhưng cũng chính cái nhìn ấy sẽ cứu vớt tôi, đem đến cho tôi tia hy vọng duy nhất Và tôi biết rằng nếu sau cái nhìn ấy là yêu thương, là chấp nhận vô điều kiện, thì đó sẽ là thứ duy nhất có thể lôi tôi thoát khỏi những ngục tù kiên cố tôi tự xây lên để nhốt mình khỏi những hàng rào tôi đau đớn dựng lên Đó là thứ duy nhất giúp tôi trấn an rằng tôi thực sự có tí teo giá trị Nhưng tôi chẳng cho em biết đâu Tôi không dám đâu, tôi sợ lắm nếu phải nói ra Tôi sợ em nhìn tôi xong rồi lại không chấp nhận lại ghét bỏ tôi Tôi sợ em sẽ đánh giá tôi kém cỏi sợ em sẽ chê cười và tiếng cười của em có thể giết tôi chết hẳn
Tôi sợ rằng trong sâu thẳm, tôi chỉ là con số O tròn trĩnh em sẽ thấy như vậy mà quay đít bỏ đi
Thế nên tôi mới diễn kịch tiếp tục cuộc diễu hành bất tận của những cái mặt nạ lấp lánh nhưng rỗng tuếch với vẻ mặt bề ngoài tự tin che giấu nỗi niềm tuyệt vọng còn trong lòng thì run rẩy như đứa trẻ mồ côi Tôi giấu bao thổn thức bên trong Bằng cách lải nhải đủ thứ tào lao bí đao Tôi giấu những điều vô cùng hệ trọng, Bằng cách trầm bổng những chuyện rất tầm phào
Vậy nên khi tôi “chém gió” thì em đừng mắc lừa tôi nhé! Và làm ơn xin đừng để tôi lừa!
Xin hãy lắng nghe cho kỹ cố mà nghe điều mà tôi chẳng nói ra nghe điều tôi ước ao nói ra cho được nghe điều vô cùng hệ trọng tôi khát khao thổ lộ mà khốn thay tôi chẳng thể cất lời
Tôi nào thích che giấu Tôi căm ghét trò giả vờ hời hợt bên ngoài Tôi muốn chấm dứt những trò khốn nạn đó Tôi muốn được sống chân thật, được sống tự nhiên như cỏ được là chính mình Nhưng em ơi, tôi không thể làm được, nếu em không giúp Em phải chìa tay ra ngay cả khi đó là điều cuối cùng dường như tôi đang ao ước Chỉ có em mới có thể lấy đi khỏi mắt tôi ánh nhìn vô cảm nơi cái xác chết di động này Chỉ có em mới có thể lay tôi tỉnh dậy Cứ mỗi lần em nhân từ, dịu dàng, khích lệ trái tim tôi bắt đầu mọc cánh đôi cánh thật nhỏ yếu ớt nhưng vẫn có thể bay...
Với quyền năng em có để cảm thông em có thể hà hơi thổi sự sống vào một zombie di động
Tôi muốn em biết điều này Tôi muốn em biết rằng sự hiện diện của em với tôi là vô cùng hệ trọng rằng em có thể là Đấng Sáng Thế – thề có Chúa, là một Đức Mẹ nhân từ cho một hình hài là chính con người tôi bé bỏng Nếu em lựa chọn làm như thế chỉ mình em thôi, chỉ mình em có thể đánh sập bức tường có tôi run rẩy đứng đằng sau chỉ mỗi em thôi mới có thể gỡ bỏ một loạt mặt nạ chỉ riêng em mới có thể giải thoát tôi khỏi ngục tù cô đơn trong thế giới tăm tối của vô vàn nỗi sợ Nếu em định làm Thì xin hãy làm đi Đừng rời bỏ tôi Dù điều đó không hề dễ
Đã quá lâu sống trong niềm tin mình là vô dụng tôi như bị nhốt trong những bức tường kiên cố Em càng tiến lại gần, tôi càng cưỡng lại điên cuồng Nghe thật khó tin, nhưng dù sách vở nói gì về con người Thì tôi là nơi hội tụ đủ ngàn điều phi lý Tôi cưỡng lại ngay cả điều tôi đang thống thiết ước ao Nhưng người ta bảo tôi rằng Tình Yêu có sức mạnh hơn mọi bức tường kiên cố mà hy vọng của tôi đang bị giam cầm ở nơi đó, em ơi.
Xin hãy gắng sức phá sập những bức tường Với đôi tay cứng rắn nhưng dịu dàng Bởi tôi lúc này chỉ còn là đứa trẻ mỏng manh, nhạy cảm
Tôi là ai? Em có thể hỏi như thế Tôi là tất cả những người đàn ông mà em vẫn gặp và tôi cũng là tất cả tất cả những người đàn bà mà em thấy trong đời.
Charles L. Whitfield M.D., Healing the Child Within Phạm Tường Vân “mềm hoá" từ bản dịch của Đỗ Hoàng Tùng. #innerchild

Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

Nơi sâu thẳm chôn cõi lòng trống vắng Lúc giao mùa hai đứa, hai nơi.

Giao mùa

Có phải em - khúc hát giao mùa
Anh quay quắt giữa điệp trùng nỗi nhớ
Da diết tháng ba, mùa hoa gạo nở
Đom đóm lập lòe, thắp nỗi nhớ mông lung

Có phải em, hoa hàm tiếu cuối xuân
Anh ngơ ngẩn đi tìm thời trai trẻ
Kiếm những đam mê trong lặng lẽ
Lời yêu còn giấu mãi trong lòng

Có phải em, chùm phượng vĩ đa mang
Luôn cháy rực chân trời khát vọng
Nơi sâu thẳm chôn cõi lòng trống vắng
Lúc giao mùa hai đứa, hai nơi.

Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2016

khi hồ đồ cố ngoi lại gần bức họa của hạnh ngộ | gió lại vực tôi lên một đời sống lạnh tanh | chẳng sắc màu | không núi lửa.

mÀ Kì tHỰc [!]

gió đã vực tôi đi khắp nơi
có nơi chốn
trăng không vói tới nắng không soi thấy
mọi người cho là địa ngục
nhưng không
có loài dị thảo sống lâu năm nơi đó
trở thành huyễn hoặc
nếu tai không nghe mắt không thấy

chúng thả ngữa trên mặt nước
thanh tân yên ắng
dẫu dưới đáy nước đọng bùn tanh tưởi
trôi từ các ống cống đầy rác rưởi của đô thị mới

mà kì thực [!]
khi phún thạch sôi bỏng phỏng lửa lại gần
chậc nguội lạnh tro tàn
điếc đặc than chì
chỉ nguệch ngoạc dăm đường chỉ tay
ngố mán rối rắm câu thơ
ngọng nghịu thương tật

chúng bấu vào bằng những dây rễ tĩnh mạch không ngọn nguồn
chúng ăn sâu vào bằng những cắt xén không buốt nhói
dẫu hơi thở đã chai lì
hục hặc tích cũ
lắm lúc chúng chồng chất lên những ý nghĩ
của nham thạch
lặng lờ với đất trời
đôi khi lại là mộc bản
cười nụ phù thủy và ánh mắt trẻ thơ ma xó
trong các phố phường xưa quen
bức tử

mà kì thực [!]
khi hồ đồ cố ngoi lại gần bức họa của hạnh ngộ
gió lại vực tôi lên
một đời sống lạnh tanh chẳng sắc màu
không núi lửa.

HHiếu
_______________

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

em quá cũ, ta cũng là quá cũ

ta ngồi trong đêm tìm mình trên tóc
ngón tay mò về hỏi chuyện đường ngôi
từng sợi sang nâu, sạch mùi hoa bưởi
sao không thật thà như nắng tháng ba?
em giờ tô môi bằng màu rất mới
nụ cười cherry, mím môi hạt dẻ
ta lúng túng chẳng thể nhìn ra được
gió hanh khô cũng đã rất mềm rồi
ông thợ gò giờ đã bỏ đi xa
từng con phố cong gồng mình nhảy múa
cô bán báo giờ không đon đả nữa
dẫu mắt đã nâng cho bớt nhạt nhòa
ta ngồi thở ra tiếng mình nặng nhọc
những ngày mưa hoa trắng đâu rồi?
ta tiếc mãi một lời chưa hề nói
bài hát chỉ còn bóng dáng một người dưng
ta gục mặt vào lưng đêm và khóc
cassette nghiến vô tư lên kỉ niệm chập chờn
em quá cũ, ta cũng là quá cũ
có nỗi buồn là luôn mới phải không em?
[hà nội 14.03.năm hai ngàn mười sáu]

Để khi chỉ có một mình lại run run bật khóc | Bởi những nhọc nhằn không biết giấu đi đâu.

Cuộc đời cho ta đôi mắt trầm buồn
Để mỗi lần mưa về khiến lệ tuôn lặng lẽ
Có nhiều khi rất muốn tìm một người mà mở lòng chia sẻ
Nhưng sợ người ta cười mình không mạnh mẽ, nên thôi !
Cuộc đời dạy ta cách mím chặt bờ môi
Cho tổn thương không rơi thành tiếng nấc
Để khi chỉ có một mình lại run run bật khóc
Bởi những nhọc nhằn không biết giấu đi đâu.
Cuộc đời cho ta những vấp ngã đớn đau
Để khi quay đầu không thấy bàn tay nào muốn đỡ
Ta lại tủi lòng tự đứng lên trong lo sợ
Liệu một mình mình có đủ sức hay không ?!
Cuộc đời dạy ta nhận ra cuộc sống không chỉ có màu hồng
Đằng sau tiếng cười còn có tiếng lòng đang gào thét
Nhưng ta vẫn phải bước đi thôi dù yếu lòng hay mỏi mệt
Bởi ta hiểu rằng: Không thương lấy mình làm sao biết thương ai !
(ST)

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2016

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Người xoay lưng nhưng ánh mắt chôn chặt xuống năm tháng thiết tha biết mình khóc ngay trước khi nước mắt rơi xuống

Chỉ là một cái xoay lưng…


Đôi khi chỉ một cái xoay lưng
người đã nhìn thấu hết cả những ân cần…
Những tin yêu chỉ dám bày tỏ trong ngại ngần
vì lòng người đâu phải lúc nào cũng như ánh sáng
người giữ bóng tối của cuộc đời mình trong từng giới hạn
làm một cơn mưa khuya chờ lúc con người ta ngủ vùi trong mê mệt
mới lặng lẽ rơi…
Có đau khổ mới được làm người
hay vì làm người nên những muộn phiền chồng chất
không ai giống ai dù yêu thương ấy bình yên đến ngơ ngác
người chỉ là một phần của đất cát
cũng từ đó mà sinh ra…
Người xoay lưng nhưng ánh mắt chôn chặt xuống năm tháng thiết tha
biết mình khóc ngay trước khi nước mắt rơi xuống
ai cũng hiểu cần phải thương mình nhưng nếu mình không cần thì đâu ai bắt buộc
cuộc đời đã quá nhiều tính toán
vậy thì cứ cho phép mình thứ tha…
Cho phép mình thiệt thòi hơn cả triệu sinh mệnh ở thế giới ngoài kia
như cơn gió không có gì hơn dấu vết
rốt cuộc sẽ tan biến đi vào vào một ngày tháng nào chưa biết
nhưng ít nhất
vẫn còn một ai đó nhớ ra…
Để khi người có quay lưng
một góc dù là nhỏ bé trong trái tim của một người khác sẽ vỡ òa…

NPV

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

em sắp xếp lại ngày | anh ở trên bàn, anh rơi xuống đất...

khi ngón tay bất chợt thấy buồn
em muốn viết về anh 
thành một bài thơ lâu rồi mới gặp mặt
dẫu mùa hạ chẳng thể tìm về ngồi cạnh tháng hai nghiêng

nhưng không biết viết từ đâu
khi em bắt đầu lú lẫn
anh ở trong người đàn ông mặc chiếc áo nâu
anh về theo người đàn ông thắt cà vạt tím
anh gục đầu bên kí ức của một cơn mưa

em sắp xếp lại ngày
anh ở trên bàn, anh rơi xuống đất
anh nguội theo ly trà đêm bỏ lại
hộc tủ một thời cũng đã bị mở tung

em không thể viết gì hơn
khi những ngón tay không xóa kịp những gì na ná
em không thể vẽ anh bằng ngôn từ xa lạ
dẫu nhìn thấy rất nhiều từ góc nhỏ tháng hai 

[hà nội 10.02.năm hai mười sáu]

KCH

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

Khi nỗi sợ qua đi và niềm tin luôn còn ở đấy

Có giấc mơ được khơi lên từ những lời ca
về một nơi chốn bên ngoài làng quê buồn tênh và nghèo khó
Thôn nữ thả tóc ra gió
và bắt đầu mộng mơ…
Nhưng khi những gã trai ôm đàn ra đi
Thôn nữ trở về với mảnh vườn cũ
Lấy chồng, sinh con, và tự nhủ:Giấc mơ ngày ấy đã lụi tàn…


Có giấc mơ khởi nguồn từ một bóng hình
Bùng cháy từ những xúc cảm thiếu thời còn sót lại
Cháy hết que diêm rồi rơi vào bóng đêm hoang mang và trống trải
Giấc mơ bỗng chốc lụi tàn…



Có giấc mơ bắt đầu từ một cơn say
từ những kiếm tìm trôi dạt triền miên trong tiềm thức
Nhưng khi men say đã hết
Giấc mơ cứ thế lụi tàn…


Có giấc mơ tượng hình từ những ý niệm cao xa
từ những ý tưởng cóp nhặt siêu hình và mớ ngôn từ không còn khả năng biểu đạt
Khi ngân mãi những điệp khúc tẻ nhạt
Giấc mơ tự nó lụi tàn…


Có giấc mơ nhen nhóm từ những cánh cửa khép hờ
từ sự ám ảnh về những điều chưa - được - biết
Và khi nhận ra đằng sau cánh cửa không có gì hết
Ngoài cơn cực khoái chết non
Giấc mơ bé con lụi tàn như lửa đóm…


Có giấc mơ được sinh ra từ một ánh mắt nhìn xuyên
từ sự quyến rũ chỉ có thể lắng nghe bằng tâm tưởng mà không thể chạm tay hay nhìn thấy
Khi nỗi sợ qua đi và niềm tin luôn còn ở đấy
Giấc mơ tự nó hồi sinh!



Luu Huong

Chạm

Ta chạm vào nhau
từng đầu ngón tay
đầu ngón chân
đầu ngọn tóc
Đan vào nhau ẩn ức tháng ngày

Ta chạm vào ánh bình minh
Bằng ý niệm
Bằng nét phác chân dung bởi độ rung hai nhịp 
Tâm phúc những nỗi niềm
Sáng tối và những hào quang
Bóng xà bông lấp lánh
Nắng rọi giữa thanh thiên

Ta chạm nhau
Trong loang lổ hổ thẹn
Những khoảng trắng ko màu...
rũ rượi
Những khoảng tối nham nhở...
bon chen
Những hờn ghen...
trồi sụt

Chạm vào nhau ta lắng nghe
những mảng tình
bong tróc
đớn đau ta chạm vào nhau

vụn vỡ!

vv

Cần

E cần một giot tinh dầu gốc phiêu du
Cần hơi men hay cần khói thuốc
E cần a hay cần thơ
Những cơn gió hay mùi hương luyến ái
Bản năng hoang dại?!
Chuẩn mực ố màu?!

Hay...
E cần một cái buông tay
Một vẻ lững lờ lơi lỏng
Tự do rơi
Hư không bến đáp
...
Tịnh!
...
Chòng chành!
...
Lằn ranh!
....
Đối kháng!

Hay e cần orgasm
Một lkhắc, một giờ, 
một ngày, một tuần, 
một tháng 
hay...
một năm vài bận
Một đời người treo ngược 
chiếc đinh không* gãy rồi
Ngân hà toang hoác
Lọt thỏm ngàn năm
Chỉ còn mảnh toan... đa màu tối xẫm

Không!
Chỉ là tiếng tích tắc ngày đêm trên cái đồng hồ cổ xưa hoen ố
Những chiếc kim ri sét sặc sỡ cầu vồng
Lạnh lùng... tịch... tịch... tịch...
giữa thời gian một khoảng hà tiện hẹp
Có... có... không... không...

E cần anh hay cần thơ
Cần hơi men hay cần khói thuốc
Cần giọt tinh dầu gốc phiêu du
Thấm.....
Đẫm...
Thân
...này!

-----
*mượn ca từ của ông TSC trong câu "treo tình trên chiếc đinh không" dù e ko hiểu rõ "chiếc đinh không" của ông nghĩa thế nào. E chỉ dùng theo nghĩa hiểu hạn hẹp của em bởi em chỉ viết dành cho riêng em cảm!

vv

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2016

Đôi khi nghe ấm trên da thịt / Như thể ai đi mới trở về

Chẳng Chiến Chinh Mà Cũng Lẻ Loi

Tác giả: Du Tử Lê 

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Chim về góc biển . Bóng ra khơi
Lòng tôi lũng thấp . Tâm hiu quạnh
Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Buổi chiều chăn gối thiếu hơi ai
Em đi để lại hồn thơ dại
Tôi vó câu buồn sâu sớm mai

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Em còn gương lược dấu đường ngôi
Nằm mơ thấy tóc thơm vai hẹn
Và khoảng trời xanh đến rợn người

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Bàn tay dư mấy ngón chia phôi
(Tặng nhau chín ngón không đeo nhẫn)
Và những tàn phai đầy tuổi tôi

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Như trời nhớ đất (rất xa xôi)
Nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi
Thư nhớ hồi âm - Lệ nhớ môi

Chỉ nhớ người thôi sông đủ cạn
Nói gì kiếp khác với đời sau
Đôi khi nghe ấm trên da thịt
Như thể ai đi mới trở về

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016

Đêm chú thích: em / miếng trời / sót lại

Chú Thích

Tác giả: Du Tử Lê


Sông chú thích: núi nghìn năm góa bụa
Trái đất tròn thâu nhỏ những vòng vây
Củi, than người nỏ, bén lửa chia tay
Chiều chú thích: đời ai không hữu hạn?

Mẹ chú thích: mai này em xuất hiện
Những bàn tay nội chiến; gọi mưa về
Nắng phân trần vai lá đợi sông, đi
Môi chú thích: những điều khôn nói hết

Gỗ chú thích: bao cánh rừng mất tích
Thú tuyệt giòng: hoang, rợn lớn dâng lên
Suối tân kỳ ? - Treo ngược cổ thiên nhiên
Đêm chú thích: em / miếng trời / sót lại

Cây chú thích: nhân gian rừng nấm, dại
Khom lưng tìm vô hạn giữa trăm năm
Những con đường nhăn, nếp xếp vuông khăn
Đã footnote mối sầu ta đốn mạt

5-94

Thứ Ba, 16 tháng 2, 2016

Một sớm mai kia cơn gió thổi đi rồi Mọi điều còn lại nằm trong tầm dung dị

Tôi sẽ để nỗi buồn tôi trên cỏ
Một sớm mai kia cơn gió thổi đi rồi
Mọi điều còn lại nằm trong tầm dung dị
Rất đời thường từ vạt nắng qua hiên.
Kể từ đó- một tôi rất mới
Tái sinh ra từ những thăng trầm
Không yêu ghét và không nhiều mệt mỏi
Bước chân trầm và rất thảnh thơi.
Tôi lại sống bằng một tôi mộc mạc
Nghe dân ca và lẩm nhẩm theo lời
Lời kinh kệ theo gió lùa vào mắt nhạt
Không phải để nao lòng mà để tịnh từ tâm.
Từ hôm đó tôi là tôi rất khác
Lời tình cũ qua hiên cũng chỉ để đôi lần
Từ tưởng niệm nhớ đôi người xa lạ
Người dưng cũ ngang đời vẫn thế- người dưng.
Tôi từ đó là một tôi giản dị
Chân để đi, mi để khóc, môi cười
Đời sẽ trải những tháng ngày bình dị
Rất đời thường và cũng rất tôi.
_ Cà Phê _

Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016

Thèm thuồng thì hôn nhau

Lâu lâu muốn nhắn hỏi
Người cũ quên mình chưa
Sao bấy nay im lặng
Còn... Nhớ? À! Không! Đùa

Ta đã quên sạch hết
Hồi đó thương thế nào
Hình như chỉ giống kiểu
Thèm thuồng thì hôn nhau

Lòng cũng chẳng buồn nghĩ
Trong tim sót thứ gì
Chắc sót vài xíu nhớ
Tính tìm chỗ... Vứt đi

Lâu lâu ưa thăm hỏi
Nghe giọng xưa già nua
Cười cợt vài ba tiếng
Mắc ghét thế cho chừa

Sao không yêu sâu đậm
Sao mặc ta bỏ đi
Sao không ngăn nông nổi
Giá biết nghĩ...chắc gì?

Sao lại làm ta khổ
Dang dở thêm một lần
Trái tim hoài rỉ máu
Cách nào chữa thanh tân?

Lâu lâu ta thấy ghét
Lâu lâu rơm rớm thương
Lâu lâu muốn nhắn nhủ
Chia ly ráng kiên cường

Như ta đang hạnh phúc
Như ta đang cười vui
Đâu ai hay biết được
Trong tim đây tro vùi

Ta tài ba đến nỗi
Nhắn người cũ đừng thương
Cho ta hôm trở gió
Khao khát chung một đường

Lâu lâu nhắc cho nhớ
Còn một người là ta
Đang đi qua nỗi nhớ
Bằng đau đớn thiệt thà

Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ Hạnh phúc con người mong manh mưa sa.

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa 
Xoá nhoà hết những điều em hứa 
Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa 
Nắng không trong như nắng buổi ban đầu. 

Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu 
Xoá cả dấu chân em về buổi ấy 
Gối phai nhạt mùi hương bối rối 
Lá trên cành khô tan tác bay. 

Mưa cướp đi ánh sáng của ngày 
Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ 
Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ 
Hạnh phúc con người mong manh mưa sa. 

Bản nhạc ngày xưa khúc hát ngày xưa 
Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất 
Dẫu đường đời lắm đổi thay mệt nhọc 
Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau. 

Riêng lòng anh anh không quên đâu 
Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió 
Cây lá với người kia thay đổi cả 
Em không còn màu mắt xưa. 

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa 
Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái 
Áo em ướt để anh buồn khóc mãi 
Ngày mai chúng mình ra sao em ơi.

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

Em lộn trái mình một đường link

Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng

Chúng mình thuộc luật giao thông
anh lái xe thành thạo
đọc hướng dẫn cả những thứ chưa sử dụng 
du thuyền
máy cạo râu,
RoketChef ,
chai nước cọ bồn cầu…

Em lộn trái mình
một đường link
Sao link nào tới anh cũng nghẹn? 

Cho em bản đồ
cùng nhiều bảng hiệu
biển ngược chiều
gắn trên đường ngộ nhận
gắn trên đường lơ là
đường ghen tuông
đường nhạy cảm quá đà
biển báo
những khúc quanh tái mặt…

Kiệm lời
lãng phí nhau

Em mất tích
trong đường hầm
thiếu sáng…

9/3/09
PTV

Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2016

"hôm nay bầu trời run lẩy bẩy thả cơn mưa dối gian..."

nếu một ngày nắng đẹp
chúng ta buộc phải nói với nhau lời xin lỗi
em là người có tội
đã không nói cùng anh những chuyện trên trời
nói gì về đám mây trôi?
nói gì về cơn giông đến vội?
nói gì về những chớp giật giữa đời nhau?
chúng ta mãi là những kẻ đến sau
dẫu vẫn luôn đứng trước nhau nói lời đầu tiên ấy
hôm nay bầu trời run lẩy bẩy
thả cơn mưa dối gian
anh từng hỏi:
- em làm thơ cho ai?
không có ai trong thơ em hết thảy
vì con chữ chạy ra khi tất cả đã đi rồi
em từng nói:
- anh có đọc em không?!
như một bài hát anh thuộc lời nhưng quên nhạc
từng nốt trầm bị anh bỏ giữa thinh không
bữa nay trời buồn
tối om
sâu hoắm
em vẫn xin lỗi vì đã đẩy anh về huyễn hoặc tự do

K.Lan
Tienve.org