Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2016

em đi qua một lời ru anh hát bằng tất cả những gì còn sót lại

thôi đừng phủ nhận nỗi buồn 
chúng ta nhìn nhau mà như không thấy
nói cùng nhau mà chẳng ngoái đầu
rời tay nhau chẳng biết đi đâu

anh không dám cất lời
sợ làm vỡ những điều em ấp ủ 
lũ sâm cầm vô tư về ngủ
trên những nỗi niềm cất giấu của mùa thu

em đi qua một lời ru
anh hát bằng tất cả những gì còn sót lại
tiếng tình thương lọt vào lòng như dao nhọn
vẫn vờ như một lạ lẫm qua đời

không thể khóc cùng anh trong những rụng rơi
những ngón tay buồn như biết khóc
kí tự yêu đương vì anh mà cô độc
lời vô cùng nhưng ngỏ giữa thinh không

đừng phủ nhận nỗi buồn!
vì em đi qua anh dường như là quá đủ
mọi khước từ chẳng có nghĩa nữa đâu!

[K.Lan, 27/10/2016]

ly rượu kiêu kỳ hổ phách có mùi phối ngẫu của câu chuyện tình cực ngắn

tìM (Trẻ) tHơ LạC!
__________

nắng cuối tháng mười níu lưng cửa sổ
mớm hạnh ngộ cuối lên vầng trán luống tuổi
còn sót lại góc phố hậm hực mồ hôi vướng vai

tiễn biệt là một món hàng hiếm muộn quàng vào cổ nhúm tro cốt nóng hổi
một đời sống luôn nằm trên vòng đai phún thạch
luôn co cụm nồng độ giêng hai

 
phố phường gút mắt trăm tháng ngày tạm trú dưới tấm chăn nguội lạnh hơi hướm
những con lộ đuối chết ánh đèn ngẩng mặt xỉa xói
những ngọn đèn vàng ệch lải nhải căn bịnh hoang vu

khẩu phần cuối không là một quả táo
ly rượu kiêu kỳ hổ phách có mùi phối ngẫu của câu chuyện tình cực ngắn
tôi gửi em bài thơ cuối ở trang chót tập thơ chưa kết thúc

được xuất bản trong dịp chúc phúc
cho một bài thơ khác, lạc phố.

_________

HH

The 7 Deadly Sins - Tác phẩm của nhiếp ảnh gia-nhà thiết kế Jenny Terasaki (Nhật Bản).

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2016

Không phải cứ yêu sẽ bước đến cuối cùng.

Từ hôm ấy ta ngừng hỏi thăm nhau.
Ngừng yêu thương và bắt đầu xa lạ.
Mải miết đi trên đường đời trăm ngả
Chẳng còn một ai nhắc hai chữ “đã từng”.
Từ hôm ấy ta bỗng hóa người dưng
Đôi chân bước đi không một lần dừng lại
Yêu dấu một thời cũng trôi xa mãi mãi
Chúng ta xem nhau chưa tồn tại bao giờ.
Từ hôm ấy ta ngừng những giấc mơ
Ngừng nhắc tên nhau, thôi đợi chờ nhau đến
Góc phố ngày xưa nơi ta từng hò hẹn
Bao người lại qua phủ hết dấu chân về.
Từ hôm ấy ta chẳng còn thức khuya
Để kể nhau nghe những buồn vui thường nhật
Điện thoại cũng buồn nằm cả ngày lay lắt
Thiếu tiếng chuông quen báo tin nhắn một người.
Từ hôm ấy ta đã mất nhau rồi
Mất đi tiếng cười vui tươi như ngày trước
Từ hôm ấy đã bắt đầu biết được
Không phải cứ yêu sẽ bước đến cuối cùng.
[Từ hôm ấy- Lai Ka]

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2016

Đường đến gần nhau thì xa | mà ngày lại ngắn

Tự khúc ngày

Anh không thể mang rừng về cùng anh
không thể mang theo chênh vênh con phố
chỉ về được cùng anh vài cọng lá thông khô
Còn căn phòng
còn ô cửa sổ
còn chỗ ta ngồi
và ngày của em
Đất cũ đón em bằng nụ cười tươi nắng
em tự nói với em: không thích
bởi nụ cười chào nhau rất nhiều khi không thật
em tìm và gặp em - cái lạnh ngày xưa
Chiều đêm
mưa cũ
cái lạnh cũng tới
len lỏi - bao quanh chỗ em ngồi
vòng tay thôi, chẳng thể nào ngăn nổi
lạnh lòng em - thấm đến cả đôi môi
Người
một ốc đảo
mồ côi
Con đường tới đâu
mà cứ bắt người ta đi, bắt người ta chạy
gốc thông già phủ choàng khăn sương tối
ghi lại những buồn vui lá rụng dưới chân người
Đường đến gần nhau thì xa
mà ngày lại ngắn
về cùng em sao cứ tiếc chỗ em ngồi
Rời rạc kiếp người
rời rạc buồn vui
rời rạc em - tôi
Tự khúc ngày
rời rạc
cho em và cả cho tôi.

Một lần không tươi có thể vì đêm không tròn như thuở trước

Chiếc lá chở đầy những con sông

Sáng một cọng lá xanh
chợt nhận ra nỗi nhọc nhằn sự sống
những con sông ngược nước lên trời
những con sông cắm đầu vào đất
Một lần không tươi
có thể vì đêm không tròn như thuở trước
thời gian có hề chi vị nể
hề chi em tôi...
Chiếc lá xanh sẽ phai
sẽ vàng, rồi nâu
sẽ vẽ ra trên thân xác mình lối mòn những con sông chết
dòng sông biết gì về cái chết?
nhưng chiếc lá khô biết buồn
Không
em vẫn thế, vẫn tươi và mới
chỉ héo úa cơn mơ của tôi trong đêm không ngủ
như tôi
dị dạng mất rồi
Ta lạc giữa những lối mòn
như chiếc lá rơi về cuối con sông
chiếc lá - như vẫn là chiếc lá
chở đầy mình những con sông chết
và trôi...