thôi đừng phủ nhận nỗi buồn
chúng ta nhìn nhau mà như không thấy
nói cùng nhau mà chẳng ngoái đầu
rời tay nhau chẳng biết đi đâu
anh không dám cất lời
sợ làm vỡ những điều em ấp ủ
lũ sâm cầm vô tư về ngủ
trên những nỗi niềm cất giấu của mùa thu
em đi qua một lời ru
anh hát bằng tất cả những gì còn sót lại
tiếng tình thương lọt vào lòng như dao nhọn
vẫn vờ như một lạ lẫm qua đời
không thể khóc cùng anh trong những rụng rơi
những ngón tay buồn như biết khóc
kí tự yêu đương vì anh mà cô độc
lời vô cùng nhưng ngỏ giữa thinh không
đừng phủ nhận nỗi buồn!
vì em đi qua anh dường như là quá đủ
mọi khước từ chẳng có nghĩa nữa đâu!
[K.Lan, 27/10/2016]