Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012
năm, tháng hẹp vô cùng, một hạnh ngộ/ ngửa tay xin, chỉ được chút mùa đông
n ă m, .t h á n g .h ẹ p .v ô .c ù n g, .n h ư .n ỗ i .n h ớ
năm, tháng hẹp vô cùng, như nỗi nhớ
em: quẩn quanh tù túng góc trái tim
gắng vói tay, vén hồn mình, mở cửa
hắt ngược vào bóng hạnh phúc oan khiên
năm, tháng hẹp vô cùng, một hạnh ngộ
ngửa tay xin, chỉ được chút mùa đông
kéo cổ áo, che mảnh đời cơ khổ
cuộc tình thừa em bố thí, cho không!
năm, tháng hẹp đến không ngờ tận, tuyệt!
thời gian qua, không kỷ vật để phôi pha
đọc lại lời thơ chỉ là lời tiễn biệt
mà cứ ngỡ vừa tỏ tình mới hôm qua
năm, tháng hẹp hơn trái tim vất vả
căng, phồng lên vẫn không đủ cho nhau
em đưa mắt nhìn trái tim cũ kỹ
vá làm sao! vết dị tật, hư hao!
năm, tháng hẹp như bước đời túng, quẫn
những bước đời khúc khuỷu nỗi gập ghềnh
em có đến dù một chút mưa, hay nắng
dù hẩm hiu cũng khuỵu nỗi nhớ, quên
năm, tháng hẹp đến độ không chỗ trú
đất, trời hẹp hòi chẳng một khoảng tạm dung
tình cảm mình như lề đường chật, hẹp
em cũng dành, lấn anh vào khúc lâm chung
năm, tháng hẹp như một khung cửa hé
mở không ra, bản lề đã rỉ, mòn
em làm sao? để tâm tình rỉ, sét
anh cũng chẳng lòn, lách được để sinh tồn
năm, tháng chật như lời lẽ cắng đắng
như giọt mưa lạnh quất mặt mùa Ngâu
như hiên mẻ qua bao mùa mưa, nắng
như mái dột, ướt nhẹp cả vai, đầu
năm, tháng cụt như ngõ không lối thoát
anh chả buồn bẻ tay lái, quay đầu
ở khúc nào, bão giông cũng xé toạc
tình riêng, chung rách nát giống như nhau
năm, tháng chật chội mỗi mình anh bơi, lội
sải hoài tay, chẳng qua được con sông
sóng tương tư, em vô tình đưa tay quậy
đục cả dòng, như sương mù mùa đông!
N.Nguong
Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012
Ổ khóa đã tự thiêu / Then cài / Còn tro than âm ỉ…
ĐÂY CHÌA KHÓA…
Ngôi nhà em
Những cánh cửa chưa bao giờ mở
Lối vào ngút ngút mây thưa
Dậu nghiêng bìm bìm liếc gió…
Em
vắng
quá lâu ngày
lạc lối giữa điệp trùng hư ảo…
Đừng giận những chiếc chìa hoen gỉ
Ổ khóa đã tự thiêu
Then cài
Còn tro than âm ỉ…
Mặc lũ chim hoang
Nổi đóa với anh như kẻ trộm
Mặc bọn thạch thùng
sượng sùng
dở bữa ái ân…
Đừng nhận ra
kẻ lạ
là em
chớp mắt
vì sao xa thẳm…
Mình cùng nín thở…
Nến lạc mùa
run rẩy
bừng lên…
Phạm Tường Vân
Ngôi nhà em
Những cánh cửa chưa bao giờ mở
Lối vào ngút ngút mây thưa
Dậu nghiêng bìm bìm liếc gió…
Em
vắng
quá lâu ngày
lạc lối giữa điệp trùng hư ảo…
Đừng giận những chiếc chìa hoen gỉ
Ổ khóa đã tự thiêu
Then cài
Còn tro than âm ỉ…
Mặc lũ chim hoang
Nổi đóa với anh như kẻ trộm
Mặc bọn thạch thùng
sượng sùng
dở bữa ái ân…
Đừng nhận ra
kẻ lạ
là em
chớp mắt
vì sao xa thẳm…
Mình cùng nín thở…
Nến lạc mùa
run rẩy
bừng lên…
Phạm Tường Vân
Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012
Có khi mình lạc mất mình
LẠC!
Có khi lạc giứa cơn mưa
Có khi lạc giứa đón đưa đợi chờ
Có khi lạc giữa cơn mơ
Có khi lạc giứa bơ vơ tháng ngày
Có khi lạc giứa cơn say
Có khi lạc giứa ngón tay tội tình
Có khi mình lạc mất mình
Có khi bóng lạc mất hình .
Về đâu?
thích bài này của bác KN nên vác trộm về
Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012
Cho tôi một ngày chức năng vô lý!
Chiều Vô Nghĩa
Tác giả: Trần Dần
Gió thổi quá tay
Lạnh cây bàng bé…
Chiều thu cổ lỗ sĩ
Công viên đông chí
Sương sa cà khịa
Cho tôi một ngày chức năng vô lý!
Để tôi ngồi vô nghĩa nhất
Vô tri…
Lại cuộc mộng du bước thấp lắc lư/Hồ như ta không đi phố xá bước lùi
Mộng Du
Quốc Bảo - Mai Khôi
Một người mộng du
bước thấp ngất ngư hồ như
đêm không trôi bước thế suốt đời
Một người ngồi say
tiếng hát cuồng quay
màn mưa vây xung quanh trắng xóa
Những ngày lặng im những giờ lặng im
Đời thế mà vui với cơn mê không tên
Suốt đời tìm nhau có tìm được đâu
Người sát kề bên ta không nhớ.
Lại cuộc mộng du bước thấp lắc lư
Hồ như ta không đi phố xá bước lùi
Gọi là tìm nhau có đi tìm đâu
màn mưa vây quanh thân tối ám
Những ngày lặng im những giờ lặng im
Đời thế mà vui với cơn mê không tên
Suốt đời tìm nhau có tìm được đâu
Người sát kề bên ta không nhớ.
..............
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)