Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2015

Thấy tay, ngực, mắt, môi mình tạm bợ

Có những ngày chẳng biết về đâu
Chỉ nghĩ sẽ một mình ra biển
Giang tay gào lên như đay như nghiến
Chính mình.
Có những ngày muốn về thăm mẹ trong lặng thinh
Đứng dựa mái hiên nhìn mẹ cười để thấy lòng trẻ dại
Hỏi mẹ ... có cái chết nào ko làm đau người ở lại
Con thèm thử chết một lần.
Có những ngày ngửa tay ra ko tìm nổi một người bạn thân
Rủ ra chỗ quen nhấp ngụm rượu đốt cháy lòng cháy cổ
Nhìn vào mắt nó mà thét lên: ê mày! Tao khổ
Một đời rồi mày ơi.
Có những ngày chạy ra sông nhìn dòng trôi
Hỏi đáy sâu mình bao nhiêu tuổi
Muốn nhúng mười ngón gầy tập chết đuối
Chết vậy... có đau sông?
Trời ơi! Có những ngày những tháng ta thèm rỗng tuếch trong lòng
Chẳng thiết gì quê hương, mẹ cha, bầu bạn
Ném lên trời khổ đau, đắng cay, chán ngán
Chôn xuống đất sâu đứa chưa hết hạn làm người.
Có những ngày ta trợn mắt mà như chết rồi
Thấy tay, ngực, mắt, môi mình tạm bợ
Dính vào xác khô mà chẳng rõ hồn?
Có những ngày ta ko hơn gì xác chết!
Cuộc đời mệt mỏi quá rồi sao mình ko tha thiết với nhau hơn - TCS

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2015

đến và lau nước mắt thật giản đơn…

Đã nghĩ mình có thể nói ra hết với một người từng chút một niềm đau
rồi lặng yên ngắm trái tim mình ngơ ngác
một người đã chọn mình giữa trăm triệu con người khác
đến và lau nước mắt
thật giản đơn…
Những đêm dài chúng ta nhắn cho nhau về nỗi buồn
nghe tiếng mưa khuya mà tin rằng cuộc đời cần giá buốt
để sẻ chia giữ lại được nhiều hơn không chỉ là ấm áp
người với người vì niềm vui nên đau đớn
ai cũng cố chấp niềm tin…

Mình vẫn ổn!

Tôi biết lúc này người rất cô đơn
Nhưng người cố tỏ ra mình vẫn ổn
Người ích kỷ mang nỗi buồn đi trốn
Giấu tim mình vào khoảng trống mênh mông.

- Vân Jenny -

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

có thể cay nghiệt bao nhiêu lần thì trong trái tim ấy vẫn là khoảng không cần che lấp

Sao không có ai đó nói với người về những nỗi đau tận cùng
rồi một cái nắm tay sẽ xoá hết cả quãng đời mệt mỏi với yêu thương
Người đã đi được bao xa trong thế giới người hằng tin
mà thật ra chỉ đầy những ảo tưởng 
ai cũng nghĩ hiểu được người lúc đang cười lẫn quay đi đau đớn
ai cũng cho rằng mình đang bao dung để người được sống
ai cũng nhìn người như nhìn một nỗi mặc cảm
của cuộc đời ngoài kia…
Người không là gì nhưng người vẫn có giá trị hơn một cơn mưa
chỉ đủ ồn ào trong thoáng chốc
có thể cay nghiệt bao nhiêu lần thì trong trái tim ấy vẫn là khoảng không cần che lấp
như một bức tường rêu ngang tàng giữa tháng ngày nắng gắt
rồi ngoan hiền lúc mây xám về qua…
Đôi khi những giấc mơ kể câu chuyện mà ở đó người ở trong một căn nhà
sống cuộc đời thật bình yên như một thứ ly tách
bình yên đến mức không cần ai chạm vào mà vẫn thấy mình đầy cảm xúc
dù năm tháng có dài bao nhiêu bên ngoài tủ kính
vẫn nghĩ lòng mình vui…
Nhưng cuộc đời này rất rất khác những giấc mơ xa xôi
chỉ có người thấy thương cho mình nhất
sau những giấc ngủ thật dài rồi mở mắt ra biết rằng phải cần sống tiếp
người dù có muốn hay không cũng không thể nào như một giọt sương sớm
sống và chết từng giờ…
Sao không có ai đó nói với người về những nỗi đau
là không kết thúc bao giờ?

NPV

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015

thương hại cho những tin nhắn thiếu nút chuyển

Armand Fernandez
____________________
khúc của H.,

ố vàng một hạnh ngộ
cũng gắng lên khuôn
những nốt nhạc câm ở phím 12
bật lời nguyền rủa
thương hại cho những tin nhắn thiếu nút chuyển
khúc của H,
một rondo bở hơi tai
trối chết trong một khúc cuối
kết thúc một trường ca
HH

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

người tình tốt

Thở dài

Chỉ là những ngày vắng lặng
trong tiếng nấc của đêm
tiếng hạt sương bay lên
chạm ánh ngày
choang choang tiếng vỡ


(Continue)

(22/10/15)

tình

mỗi ràng buộc cũng chỉ là dang dở
ái ân vương trong kẽ tháng ngày...

vv

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2015

say!

nơi...
niềm vui khúc khích
là nơi...
u buồn đã ủ lên men
...
ngật ngưỡng nỗi niềm
kỳ dị!
...
thân - một tấm
tim - một trái
sầu - một vò 
cay - muôn ngàn giọt!!!
.....


vv, văn vần

Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2015

Nhịp thời gian làm lệch những duyên lành.



HẠ LÝ
Trẻ trung ạ, kiểu gì em cũng đúng
Với tiếng cười như tiếng vỡ pha lê...
Anh luống tuổi, anh luôn là vô lý,
Cách chi đi để không lại quay về!

Nắng chang chói đốt những vòm phượng đỏ,
Ve râm ran nhẫn nại khúc si tình.
Anh thảng thốt nhìn người xe đông đúc,
Càng thấm hơn nỗi quạnh riêng mình....

Em thừa thãi tháng ngày phía trước,
Chuyện hôm nay chỉ để thử đùa chơi,
Cần chi biết trái tim anh sa mạc
Đã khát khô trong hạn hán lâu rồi...

Trẻ trung ạ, chẳng có ai tội lỗi,
Nhịp thời gian làm lệch những duyên lành.
Anh rất hiểu, kiểu gì em cũng đúng,
Khi mắt huyền đã đốt rụi lòng anh..

(Hồng Thanh Quang)

Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2015

trên phố của mình sao nhiều quá những ngã tư!!!

tôi ra phố
không dám nhìn ngõ nhà mình
ngõ hẹp mà sao tôi trôi quá
như sông
tôi lơ ngơ qua phố của mình
thấy nỗi buồn rất lạ
bụi bặm thường ngày cũng đã bỏ quên nhau
bước chân ra khỏi blast người dưng
tôi về ngày thực
nụ cười tôi rơi trên niềm vui người khác
im lặng tôi cài trên lúng liếng đến sau
thời gian trôi mau
biết nói gì về xưa cũ
trên phố của mình sao nhiều quá những ngã tư

[K.Lan, bỗng muốn kí tên ghi bút danh như hùi nọ, vậy thôi]
tag Le làm trò tí.

Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015

Chỉ là một ngày chúng ta từ chối nhìn nhau bằng nụ cười…

Những gì sót lại trong cuộc đời mỗi người 
có thể chỉ là một ngày 
chúng ta mím chặt môi 

Chỉ là một ngày chúng ta từ chối nhìn nhau bằng nụ cười… 

Không ai muốn ngoảnh mặt đi nếu quãng đường ấy còn ý nghĩa để mà vui
để vẫn còn đủ yêu thương phía sau những nặng lời trách móc
để vẫn còn đủ vị tha cho đôi lần vô tình cay độc
để vẫn còn len lén nhìn khi người kia sắp òa khóc
để vẫn còn biết ngồi xuống cùng nhau…

Là lỗi của người này, người kia cứ cố gắng làm lại từ đầu
nhưng chấp nhận buông tay với những tổn thương không phải dễ
những lời nói ra bình yên trong khi trái tim chẳng bao giờ muốn thế
với từng bữa cơm bình thường đã ước mơ cho mình cần thêm một chỗ dựa
rồi hết đêm sẽ là ngày…

Rồi đau đớn nhận ra có thể ăn một mình biết đâu bớt lẻ loi…
biết đâu nói chuyện với chính mình tốt hơn là không nói
biết đâu mình khóc cho riêng mình sẽ hạnh phúc hơn gấp bội
biết đâu vì mình mới biết cách sống với cuộc đời không ai hiểu nổi
ngoài những khắc nghiệt của bản thân…

Có thể chỉ là một ngày
chúng ta đứng nhìn nhau và hiểu rằng đã thôi không còn cần
mỗi cơn mưa từ nay phải tự mình chịu ướt
mỗi ngày nắng từ nay phải tự mình lầm lũi bước
mỗi lần đau từ nay phải tự mình ôm lấy ngực
mà không cần tựa vào ai…

Rời bỏ một quãng đời hạnh phúc để đối diện với chông gai
làm sao chắc yêu thương ấy là nhỏ bé
giữa muôn vàn tình yêu ta đã chọn một tình yêu nhiều vất vả
giữa muôn vàn nỗi đau ta đã chọn một nỗi đau tận cùng để trả giá
để có thể bắt đầu…

Vẫn còn có thể một lần nào đó trong đời sẽ gặp lại nhau
trong ánh mắt người này sẽ nhìn thấy người kia như thế nào - có ai biết?
trong trái tim người này có còn người kia không - hay đã chết?
trong tình yêu của người này đã bao dung - hay nhiều hơn cay nghiệt?
mà ngơ ngác cười vui…

Những gì sót lại trong cuộc đời mỗi người
có thể chỉ là một ngày
không bao giờ quá xa xôi!

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Hay đâu gió trên boong lại xúi giục căng buồm!

ĐÀN BÀ TRẺ CON
Ba ba còn trẻ con trong xác thịt đàn bà
Biết trước dòng thẳm sâu vẫn huênh hoang quẳng mình xuống lội
Tự đắc dám thương cả bão bùng nên không thèm chới với
Chẳng dám nhận mình sai ta khăng khăng đúng một đời
Ba ba tự giăng buồm ra khơi
Tưởng đã nếm đủ đắng cay tháng năm tuổi thơ nên cả tin mình đủ lớn
Đủ sức gánh gồng với bão bùng đã chọn
Nên ta cả tin một đời như thằng nhai lá ngón
Tự huyễn hoặc thơm ngon ...
Ta ngửa cổ nuốt sặc cười!
Chẳng bé bỏng nữa đâu nhưng vẫn tin ngọt lưỡi đầu môi
Ép đời mình thê lương cho giống câu ca buồn từng chắt lòng ra hát
Bắt đời mình cô độc như bài thơ bạc lòng ra đọc khi ngày nhạt
Ta gò đẽo chính ta như thể trò đùa
Chẳng màng đến lời lãi được thua
Đem xác thân mua vui cho trò huyễn tưởng
Vậy mà ta no nê sung sướng
Câu hát buồn vì ta
Câu thơ nhạt vì ta
Nào hay vì ta không lượng sức mình nên đời cứ thế chóng phôi phai...
Ba ba không buồn biết chắc mình là ai
Chập chững giữa những danh xưng người đời hoán đổi
Lằn ranh giữa chị và cô mỏng manh khó nói
Đợi chờ nhân gian ban ta trẻ ta già
... Nếp nhăn này đi qua
Vết nám này mờ nhạt
Đuôi mắt khô rát
Riết rồi ta quên tuổi thực của mình
Chỉ khi nắng đốt bình minh
Nhìn vào gương ê hề cay đắng
Ừ phận người sao thắng
Nổi thời gian!
Ba ba nắm chắc mệnh số mình cơ hàn
Tự biện minh đàn bà ai chẳng khổ đau, đa đoan, bão tố
Nên tự ghìm mình làm con sóng nhỏ
Đua đòi tan ra thành trăm mảnh đau lòng
Ta bạc bẽo với chính đời mình không?
Ta chẳng thiết!
Để một ngày chùng chân mỏi mệt
Ta tìm một góc khuất cho mình
Ngó trời bình minh
Mà thấy trong mắt toàn hoàng hôn chảy máu
Ngày thuyền chòng chành khát tìm chỗ đậu
Ngỡ lòng bình yên neo bến
Hay đâu gió trên boong lại xúi giục căng buồm
Ta lọ mọ tinh tươm
Cả tin làm con đàn bà trẻ con còn sót lại
Giữa nhân gian toàn lũ đàn bà già nua ngang trái
Ta hả hê cười ra khơi!

Phạm Thiên Ý
(Tặng Nhàn yêu thương)

Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015

Có thể em đã trú mưa cùng anh ở một ngã ba đường

Đáng nhẽ

Trang sách ước năm xưa 
đã đến ngủ bao nàng tiên tuổi nhỏ 
chiếc ghế gỗ chơ vơ bên cửa sổ 
bao giấc mộng đến ngồi rồi lại ra đi 

Một trận mưa bất ngờ, một khung cửa thoáng qua 
một gương mặt chập chờn rồi vụt biến 
bao con tàu về ga bao con thuyền cập bến 
mà riêng em chẳng đến cùng tôi 

Em qua bao con đường, em gặp bao con người 
em cười nói giữa bao bè bạn 
em đặt chân lên bao thành phố khác 
mắt em từng in bao tấp nập hoàng hôn 
có thể em đã trú mưa cùng anh ở một ngã ba đường 
em đi qua cầu thang vô tư có khi còn hát 
có lúc em ốm đau mà anh chẳng biết 
em sống dưới mái nhà cùng thành phố với anh 
mà chẳng gặp nhau dù chỉ một lần 
em hay đâu anh khổ anh buồn 
anh chờ anh đợi 
nghĩ lại còn giận em lắm đấy 
em biết không những tháng năm dài 
anh như người con giai 
ở trong bài hát cũ 
đi tìm em phiêu bạt những dòng sông 
"một tin trông 
hai tin đợi 
ba bốn tin chờ 
sao chẳng thấy em" 

Bây giờ chúng mình đã có nhau 
khoảng thời gian còn lại 
Thương biết mấy vẫn còn chưa đủ 
lẽ nào anh lại trách em 
nhưng phải nói cho mà biết 
đáng lẽ chúng mình yêu nhau từ lâu.


LQV

Có một thời nghe lá vàng rơi lòng ta không xào xạc.

Có Một Thời

Có một thời 
đến bữa cơm mẹ ngồi đợi vét nồi 
răng mẹ rụng lúc nào 
                   không biết nữa. 

Có một thời 
trẻ con sợ búp bê và 
                   không thích sữa. 

Có một thời 
anh đi bên tôi mà sao cách trở. 

Có một thời 
đi về đâu mà ai cũng vội. 

Có một thời 
hạt bụi cũng quẩn quanh. 

Có một thời 
nghe hát dân ca lòng ta 
                      mệt mỏi. 

Có một thời 
nghe lá vàng rơi lòng ta không 
                      xào xạc. 

Có một thời 
đứng trước tổ chim lòng ta 
          đầy mưu toan độc ác. 

Có một thời 
em rực rỡ mà hồn tôi sa mạc. 

Có một thời 
có một thời 
ta đã sống thật sao?

1987 

Cách một khoảng xanh là đến chỗ mình ngồi

THANH XANH
Anh đang ở rất gần nơi hẹn cũ
Cách một khoảng xanh là đến chỗ mình ngồi
Muốn nhắn với em một dòng tin như thế
Lá xạc xào soạn những tiếng rơi
Phố ồn lắm nhưng anh dường nghe thấy
Rất khẽ thôi, những tiếng em cười
Phố bụi lắm nhưng anh dường nghe thấy
Mắt em nhìn xanh lắm những hàng cây
Em đang ở rất xa nơi hẹn cũ?
Khoảng xanh kia làm cả một chân trời
Anh đi mãi chẳng thể nào tới được
Chỗ mình ngồi, nơi hẹn những lá rơi.

(thơ Ngô Liêm Khoan)
nhặt từ nhà bạn Khung

Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

những bản slow dần rụng xuống, lìa đời!

Trong bóng tối
chiếc đồng hồ đang gồng mình vịn ngày về phía ánh sáng
cánh quạt gió đang muốn làm lười
thổi ưu tư vào giấc ngủ
trên từng sát na đêm
nhớ nhung dựng thành vực thảm
những bản slow dần rụng xuống, lìa đời
anh quỵ ngã dưới chân mặt trời
người gác cổng bình minh
đã ngồi im xem ngày tự vẫn..
đêm à đêm
những người dưng đem thương nhớ đi rồi
...

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

Nợ nần chi mà cạn dạ cạn lòng!

Tôi khờ khạo thương hoài mùa thu cũ
Nợ nần chi mà cạn dạ cạn lòng
Hoặc vô duyên giống y chùm lá rũ
Vờ úa buồn cho được giống thu hơn
Bậy bạ quá, lại nhắc hôm qua nữa
Con ve ve chừng biệt xứ lâu rồi
Nhánh phượng khô mẹ vơ về nhóm lửa
Chẳng lẽ ngồi nhớ tóc ngắn người thôi
Ừ, có thể tóc người giờ vẫn ngắn
Mùa thu dài giam lỏng nỗi buồn tôi
Nhón chân nhé khéo chiều hoang nắng lấm
Dòng sông lười trôi hết buổi tôi vui
Chừ biết vậy vẫn thương mùa thu cũ
Ai ngắt đi hoa thạch thảo, đâu ngờ
Câu hát ngọt như một điềm tan vỡ
Người chưa bỏ chồng
tôi chưa bỏ làm thơ.
(MÙA THU CỦA HOA THẠCH THẢO - ĐCĐ)

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

vỗ cánh!

Lòng trống vắng
Phố xá chật căng người lấn chen người
lỗ chỗ những hố den chiều tà..
Vầng dương tắt!

Câu chuyên về một chú bướm đêm*
Vô tình... khẽ khàng... vỗ cánh
nhấn chìm những con sóng
tưởng
bình yên
lăn tăn vờn gió

Bão tố, mưa xa, giông gió
và những cơn cuồng nộ
tuột vô lối về phía bên kia bờ
người câm gào thét những đớn đau
ái ố!

xé lòng nhau!
lịm tắt!

vv
--------------------------
*mượn ý tứ từ "hiệu ứng con bướm"
có nghĩa là "một cái đập cánh của con bướm ở Braxin có thể gây ra bão tố ở Texas hay trời đổ mưa tại Paris..."
và ý từ sâu xa hơn ta nên tự cảm nhận.

Người nơi xa ấy khép mi có buồn?

Đông đã về rồi môi tìm môi
Hái trái sim chín ở trên đồi
Tôi đem cắn nát cho chiều tím
Cho rụng tình tôi với đơn côi.
Đông đã về rồi tay lần tay
Áo chăn không ấm nổi thân gày
Người đem tình ái ra vung vãi
Tôi nuốt hận sầu trong đắng cay.
Đông đã về rồi hơi nhớ hơi
Thịt da quấn quýt những tơi bời
Đê mê tôi ước đêm ngừng tỏ
Cho thế nhân sầu nghiêng ngả vơi.
Tôi chẳng còn đông để nhớ nhung
Từ bữa người đi với lạnh lùng
Nay hồn tôi chết, hồn tôi chết
Cho nỗi chia ly bất tương phùng.
***
Đông ơi kéo đến mà chi
Người nơi xa ấy khép mi có buồn?

(ko nhớ nguồn nữa:( )

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015

người may mắn không cần tìm cũng thấy nỗi cô đơn!

Trên những dấu vân tay…

(Cuộc đời chúng ta vốn dĩ rất bình thường và người may mắn không cần tìm cũng thấy nỗi cô đơn!) 

Có những tháng ngày qua chúng ta đã sống ở giới hạn tận cùng vì ngỡ cả thế gian này không ai muốn mình còn có thể đi chung 

Phủ nhận một con người bao giờ cũng dễ hơn là yêu thương 
nhất là khi từng gọi tên nhau bằng hạnh phúc 
tập nhường nhịn nhau, tập can ngăn đừng khóc
tập vui vẻ lúc đau và tập thản nhiên trong đôi lần cô độc để không chỉ thương mình… 

nhưng chúng ta không đủ sức để tin hoài tin mãi 
không đủ sức ngồi một mình rồi đến lúc đứng lên vẫn là cảm giác trống trải
không đủ sức nấu một bữa ăn mà người cần ăn đã trốn chạy
không đủ sức mở cửa sổ trong đêm khuya và ngăn mình đừng ngủ lại vì đã sắp bình mình… 

Vì ngày mai vẫn phải bắt đầu tiếp một hành trình 
những gì đã đau chắc chắn rồi sẽ hết 
những gì phải cưu mang trong trái tim rồi sẽ lành lặn
những gì đã buông tay rồi sẽ mỉm cười thôi
 không còn ân hận những gì đã oán hờn rồi sẽ bình yên
 khi đối mặt ngoái lại làm chi khi ai cũng đã có một con đường… 


Trên những dấu vân tay của chúng ta 
số phận vẽ lên đó những nỗi buồn còn niềm vui chúng ta phải tự tìm kiếm lấy 
làm sao có thể giữ bên mình một thứ gì đó mãi mãi 
nhất là khi yêu thương chỉ thể hiện hình hài qua những câu nói mà chúng ta không dưới một lần đã đánh đổi tiếc làm chi? 


Ngẩng mặt lên cho nụ cười xua hết những hoài nghi 
ta sẽ nhìn thấy thôi một con người khác
một con người khiến cho ta gặp lại trong lòng mình thứ cảm giác… 
một con người khiến cho ta bình yên 
ngay khi cả khi buồn đau cho riêng mình nhiều nhất 
một con người khiến cho ta hiểu sự tồn tại của mình là cần thiết 
một con người thành thật để yêu thương… 


Không mấy ai đủ thông minh để nhìn thấy hết gian khó trên một con đường
cứ đi vì cần phải đi cho mình còn được sống 
Có bao người mất mát yêu thương cả cuộc đời đâu mà sợ 
chẳng tìm ra hạnh phúc sẽ là diệu kì khi có lại niềm vui lúc tình yêu khô hạn 
và một giọt nước mắt cũng có ý nghĩa của sự hồi sinh… 

Trên những dấu vân tay của chúng ta 
yêu thương thường được nhìn thấy bởi những trái tim cùng nhịp đập vô hình!
Khi cuộc đời hứa hẹn sống phải có niềm tin 

NPV

Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

chỉ để dấu nhẹm sau lưng bộ mặt phản trắc của tình yêu!

Tình Yêu 
.
có lẽ giờ này em đã quàng cái khăn ấm thứ bảy
nhạt hơn một chút màu chủ nhật
yên tĩnh ở một vệ hè nào đó
đã lâu không thốt lên ngôn ngữ phấn khích
của chiếc lá thu rộn rã bên đường

có lẽ giờ này tôi đã bắt đầu cuộc phóng thích
cho những ý nghĩ tù đày
đã lâu bó gối trong tâm khảm của những chai rượu
không biết lên tiếng bật
của nút bần

đôi chúng ta đã lừa lọc bản thân
điêu ngoa với thân phận
đồng loã cùng quá khứ
chỉ để dấu nhẹm sau lưng
bộ mặt phản trắc của tình yêu
mà mỗi dịp đốt nến sinh nhật cho nó
không khỏi ngậm ngùi thở dài
cho cái tin nhắn yểu mệnh đó

cuối cùng
đôi chúng ta đã sống và thở trong cái ẩm mốc diệu kỳ
đã tạo ra bởi tị hiềm
tâm thất có những lý lẽ lắm lúc phải đối mặt
để lau, chùi và tô đậm thêm
chân dung bội bạc

đó có lẽ cũng là lúc đôi chúng ta tự thấy hết
sức toàn thiện
trong cuộc sống khôi hài do chính chúng ta tạo ra.


HHiếu