Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

MÙA HOA CẢI

MÙA HOA CẢI

Nhạc: Lê Vinh - Thơ: Nghiêm Thị Hằng

Có một mùa hoa cải nở vàng trên bến sông
Em đang thì con gái, đợi anh chưa lấy chồng

Có một mùa hoa cải nắng vàng trong mê mải
Cầm tay anh bối rối, anh nói lời yêu thương

Anh nói rồi anh đi, chiến tranh không ước hẹn
Sợ làm con bướm trắng thẫn thờ chiều ven sông

Thế rồi thế rồi em bao mùa vàng rực nắng
Đợi anh mặc hoa trôi, đợi anh trong khắc khoải
Thư đi không trả lời.

Thế rồi thế rồi thôi buồn thương hoa héo hắt
Ai cũng bảo phải quên em đành bước sang ngang
Gửi mùa xuân ở lại, gửi con tim cháy mãi
Cho người mình chờ mong.

Có một mùa hoa cải, chia tay bởi chiến tranh
Em đã chờ đợi anh, sao anh mãi không về?

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

vo van

vai gầy gánh những yêu thương
đường đời sóc nảy văng đi ít nhiều
vội vàng quếnh quáng em gom
gió ơi đừng nghịch nhọc đôi vai gầy

Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2009

Nắng gọi mời bằng vũ điệu thủy tinh (November 10, 2008)

BIỂN
Quế Mai

Khỏa thân
trắng
Lao vào con sóng
trắng

Biển diệu kỳ, biển mở rộng vòng tay
Sóng chồm lên, điệu tango cuồng nhiệt
Nhấn chìm ta trong một chiếc hôn dài

Biển vạm vỡ, trẻ trung, gân guốc
Thoai thoải, ghồ ghề, mềm mại, đam mê
Kéo ta trôi vào từng cung bậc
Thiên đường đây ư, ta đâu biết lối về?

San hô đỏ, đàn cá xanh uốn lượn
Nắng gọi mời bằng vũ điệu thủy tinh
Biển mê hoặc trong tận cùng hơi thở
Tan vào biển xanh
ta hồi sinh

21.08.2008



Description:
Thơ: Nguyễn Phan Quế Mai
Nhạc: nhạc sĩ Ngô Hồng Quang nhạc viện Hà nội phổ nhạc và thể hiện trong đêm ra mat tap thơ "tra'i ca^'m"

Vô đề

Người đi về hướng sương rơi
Ta đi về phía chân trời cỏ len
Võ vàng một ánh trăng in
Hỏi dòng sông trắng đã quên
...Hay là?
...
Tự ta ta buộc vào ta!
Lời thề mỏng mảnh như là sợi mưa.

TIT.

em rất thích bài này của anh Mr tit ạh

đánh rơi!

em đánh rơi nỗi nhớ
...................vào khoảng không
em đánh rơi cái tình
...................vào tĩnh lặng
em ko đánh rơi em
....................ôm cho chặt
Mở tay ra chỉ thấy
....................cái vô hình!

Em đang dở hơi đấy! ko hiểu mình và ko hiểu người
vô vị!

một ngày trên phố lá rơi đầy (February 27, 2008)

Em kéo về mình một chút đông
thương cái rét cuối muà ngượng nghịu
lắng bên tai hai mùa xào xạc
lá rải đầy mỗi gót chân êm

Em kéo về mình một chút đêm
gió ào ạt tung sao trời mỗi ngả
bóng lẻ ai trên ban công im ắng
dáng hao gầy trong cái lạnh của đêm

Ôm chặt vào lòng nỗi nhớ mong manh

ngày đã qua (February 25, 2008)

Nắng lại về trên phố!
Gió lại về trên cây!
Chỉ con lại nỗi nhớ.
Đứng một mình lẻ loi...

Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa

Thứ tư, 04/03/2009 - 11:05:pm
Copy tiừ nhà chị Hoàng Oanh
MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ
(Bùi Sim Sim)

Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh

Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?

Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em...
02/07/2008
hiện tại bài này đang gần giống tâm trạng của mình đây

Anh chẳng thuộc về em (February 19, 2008)

Em biết rằng anh chẳng thuộc về em
ừh phải đấy! chẳng bao giờ là thế
có phải đâu món đồ em mua được
có phải đâu quà tặng của riêng mình

Chẳng bao giờ em nói "anh của em"
"Anh thuộc về em ko thuộc về ai nữa"
ừh phải đấy! khi ko có quyền sở hữu
Sẽ chẳng mất đi, chẳng hụt hẫng bao giờ

Điều giản đơn mà sao em ko nghĩ
để khỏi bâng khuâng khỏi hụt hẫng lòng
Em sẽ kìm nén mình rất giỏi
bởi em biết rằng
Anh! chẳng thuộc về em.

Có một ngày em chợt nhận ra

Bông hoa và bức tường

Bông hoa và bức tường
(chép lại ko rõ tác giả và nguồn gốc)

Bông hoa trắng và bức tường cũng trắng
Sao bóng hoa trên tường lại đen
Em nhìn đi đâu vậy em
Anh biết mình ko có lỗi

Nhưng lòng chúng ta tự hỏi
Sao bóng hoa trên tường lại đen
Có thể nào ko tin
Bông hoa trắng và bức tường cũng trắng

Ai hiểu hết cuộc đời kỳ quặc lắm
Sao bóng em buồn ngả ở hồn anh!


PS; Sau sự góp ý của Bạn Hoàng Anh tôi có Kiểm tra lại và tìnm được tác giả cùng bài thơ nguyên bản như thê này:

Hoa huệ

Bế Kiến Quốc

Hoa huệ trắng và bức tường cũng trắng
Sao bóng hoa trên tường lại đen ?

Em đừng nhìn đi đâu nữa em
Anh không biết vì sao, ai có lỗi
Nhưng mãi mãi vẫn còn câu hỏi:
Sao bóng hoa trên tường lại đen...

Cám ơn bạn Hoàng Anh nhiều nhé nhưng tôi vẫn muốn giữ lại cái bản thơ chép đi chép lại ngày xưa.

tặng cho em

MỘT VÒNG TAY
(đủ ôm lấy yêu thương, đủ ôm lấy nỗi buồn)

Một ngày muốn gửi anh
trọn vòng tay xiết chặt!
đủ để mình cảm nhận
tình ai ấm nống nàn
chỉ vậy thôi có đủ?

Một ngày muốn gửi anh
hờ hững vòng tay ấy!
để thấy rằng khoảng cách
vẫn hiện hữu bên mình
chỉ vậy thôi có đủ

Chỉ vậy thôi!
Chỉ vậy thôi! quá nhỏ
Sao cho trọn yêu thương
nghiêng vòng tay lơi lỏng
nhẹ nhàng yêu thương bay

Một vòng tay mỏi mệt
Một vòng tay quá nhỏ
Một vòng tay mong manh

Em viết tặng cho em!

(18/12/2007)

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2009

Thương

Hồ Xuân Hương

Há dám thương đâu kẻ có chồng,
Thương vì một nỗi hãy còn không.
Thương con cuốc rũ kêu mùa Hạ,
Thương cái bèo non giạt bể Đông.

Thương cha mẹ nhện vương tơ lưới,
Thương vợ chồng Ngâu cách mặt sông.
Ấy thương quân tử thương là thế,
Há dám thương đâu kẻ có chồng.

mình thấy thích bài này

Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2009

Dành cho tôi thôi

(nay tôi sẽ chẳng tự làm đau mình và ko để người làm đau tôi nữa một sự thay đổi lớn lao từ suy nghĩ mặc dù đôi khi cảm thấy sợ cái cảm giác đó, lãnh đạm, trai sần hay thể loại nào đó...)

Co mot ngay!
tinh co...
toi nhin thay mot tinh yeu!
toi nhin thay su chan thanh!
toi nhin thay su dong dieu!
toi nhin thay mot niem vui!
...
va...
toi cung biet
nuoc mat kho khoc
am tham chay
toi cung biet
cai lanh trong nang am
va cung biet
cam giac
run, run, run len tung nhip
trong lanh gia con tim.
...
co su dong cam nao trong dem
chi co anh nhin tran tran vao khoang khong trong rong
va thiep di voi su moi met
toi dem
tung ngay, tung tuan, tung thang, tung nam
hi vong roi that vong
buon vui, vui buon,
khoc, cuoi!
cuoi, khoc!
...
va bay gio
Da qua!
that su hay ko???
co can ban tam nua???
hoc tin tuong
hoc rong luong
hoc yeu thuong
toi da hoc them nhung dieu do
...
mac du doi khi
nhu mot vet seo ngay be nghich ngom
vo tinh
toi cham vao
bang anh nhin,
bang suy nghi,
bang cam xuc
va
...
toi lai chim trong noi buon,
trong lang cam
trong tiec nuoi
va mong uoc
co mot chiec dong ho lam thoi gian quay nguoc
de ko lam nen nhung vet seo
de ko co mot ngay
lai vo tinh cham phai
...
nhung cuoc song lai la nhu vay
co phai ko????
--------------------
Đã qua!

(Monday March 5, 2007)

một số phận một kiếp người

Cha ào ào sau những cơn say
ngả nghiêng trong cuộc chơi chớp nhoáng
ý thức vô hình thả giấc mơ con
Mẹ lo cho mình von vén chút yêu thương
mượn con kéo cha về trong tủi cực
bao đớn đau của cái nghề đen bạc
số phận đẩy đưa chắp vá mẩu linh hồn

Thế rồi con sinh linh bé vô tình
Rơi ra trong cuộc đời hỗn độn
Những tiếng cươì, tiếng khóc, những đảo điên
vây quanh con trong ngày mặt trời mở mắt

Mặc đời đen bạc, mặc những cuồng quay
mặc những hiềm nghi, hờn ghen, tủi cực
Con vẫn là con sinh linh bé vô tình
khoác trên vai mình đôi cánh trắng

Đôi cánh trắng nối giấc mơ cho mẹ
kéo tình yêu cho cha
khâu lại cho bà những vệt sầu nứt rạn
bập bẹ tiếng đầu đời con gọi những yêu thương

Những yêu thương chập chững từng ngày
Đã đủ chưa để lấp đầy khoảng trống
trống vô hồn trong cuồng quay số phận
để ngày hôm nay nước mắt lại đong đầy

con nằm đây thiêm thiếp giấc mơ say
khẽ mỉm cười trong thơ ngây trong sáng
nưóc mắt cha đớn đau cho số phận
ân hận dâng tràn trong từng nhịp thở
hướng về con

Mẹ vô hồn sau những mũi kim
Chích vào thịt da con, một sinh linh bé nhỏ
Con đau nhiều những vẫn khoác trên mình đôi cánh trắng

Lại mỉm cười kéo giấc mơ cho mẹ
nối tình yêu cho cha
khâu cho bà vết sầu rạn nứt
để
một ngày
đằng sau cánh cửa
hạnh phúc sẽ mở ra sáng ngời
con chạy nhảy tung tăng khi hết bệnh
con ngập tràn trong ánh mắt yêu thương

với giấc mơ đôi cánh trắng
con sẽ thắng trong trò chơi số phận
chọn cho mình một ô cửa màu xanh.

Viết cho một em bé khoảng 2 tuổi đang bị ung thư máu
Sau một quãng thời gian nghe chuyện về bé và hoàn cảnh xung quang bé. Thấy thật đau lòng và thương bé quá . Và khi hôm qua nghe tin bé bị mắc bệnh,em đã sởn hết gai ốc và thấy muốn khóc quá! thương bé và cảm thấy đớn đau cho một kiếp ngươì. Ko biết liệu rồi bé có thể qua khỏi hay ko và nếu qua khỏi ngươì lớn có nhìn nhận lại cách sống của mình để bé được đón nhận những yêu thương và hạnh phúc như những bạn bè xung quanh bé.

nước mắt đã chảy khi nghĩ về bé và viết bài này.
Mong một ô cửa màu xanh!

((23-05-2008)

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

anh và em

Ai buộc anh với em
bằng sợi dây vô hình
như lời nguyền từ nghìn năm xa thẳm
phép nhiệm màu nào chẳng thể cắt lìa nhau

Ai buộc anh với em
đôi khi cung bậc nào tuột nấc
hụt chân bước anh kéo em xềnh xệch
lối lối xiêu xiêu ngược ngược hàng...

...
lẻ em

ai buộc anh với em
hòa một khúc hoan ca ngất ngưởng
xiết một vòng tay em nối chặt
Ai buộc anh với em?! 

em có tự ru mình?!

em chỉ còn mình em
quấn quanh mình sợi dây từ nghìn năm trước
ko một phép nhiệm màu, trần trụi
anh!
thực tại!
em và anh!

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2009

vode

Cát bụi lại trở về cát bụi
Mình sống vơí mình có được bao nhiêu
...
Mình khơi dòng để mình đón nhận
nắng trong tim nắng chẳng rọi tới mình

tay nắm tay giật mình là ảo ảnh...
mộc mạc là gì chỉ là thứ hư vô
mình với mình chỉ là mình trong tấm gương phản chiếu
một mình mình chưng hửng vơí dửng dưng

(February 16, 2009)

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2009

Vội vàng

Xuân Diệu

"Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất,
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần tháng mật,
Này đây hoa của đồng nội xanh rì,
Này đây lá của cành tơ phơ phất,
Của yến anh này đây khúc tình si,
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi,
Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa,
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần,
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.

Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian.
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;

Mùi tháng năm còn rớm vị chia phôi

Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt….

Con gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi ?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa ?

Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm

Ta muốn ôm,

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2009

Lời Mẹ dặn (Phùng Quán)

Tôi Mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ Tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu,nuôi tằm,dệt vải
Nuôi Tôi đến ngày lớn khôn

Hai mươi năm qua Tôi vẫn nhớ
Ngày ấy Tôi mới lên năm
Có lần Tôi nói dối Mẹ
Hôm sau tưởng phải ăn đòn

Nhưng không Mẹ Tôi chỉ buồn
Ôm Tôi hôn lên mái tóc
- Con ơi trước khi nhắm mắt
Cha con dặn con suốt đời
Phải làm một người chân thật
-Mẹ ơi chân thật là gì?

Mẹ Tôi hôn lên đôi mắt
Con ơi một người chân thật
Thấy vui muốn cười thì cười
Thấy buồn muốn khóc thì cứ khóc
Yêu ai cứ bào là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu

Từ đấy người lớn hỏi Tôi
-Bé ơi bé yêu ai nhất
Nhớ lời Mẹ Tôi trả lời
-Bé yêu những người chân thật
Người lớn nhìn tôi không tin
Cho Tôi là con vẹt nhỏ
Nhưng không những lời dặn đó
In vào trí óc của Tôi
Như trang giấy trắng tuyệt vời
In lên vết son đỏ chói

Năm nay Tôi hai mươi lăm tuổi
Đứa bé mồ côi thành nhà văn
Những lời Mẹ dặn thủa lên năm
Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ

Người làm xiếc đi trên dây rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật
Yêu ai cứ bào là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu
Tôi muốn làm nhà văn chân thật
Chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi Tôi
Sét nổ trên đầu không xô Tôi ngã
Bút giấy Tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn trên đá

1957

Thứ Ba, 23 tháng 6, 2009

anh ơi hãy đến bên em (March 16, 2008)

Anh ơi hãy đến bên em
Đến bên em

Lắng nghe những nỗi buồn

Những nỗi buồn em nghĩ rằng đã rõ

Mà em chẳng gọi được thành tên


Những nỗi buồn biết chơi trò ú tim

ẩn nấp sau em, sau nụ cười rạng rỡ

để đôi lúc ngó nghiêng sơ hở

để cho em nhìn tỏ cái hình hài


Và để rồi lật ngược cái cuộc chơi

Em trở thành kẻ dấu mình rất khéo


Em trốn vào ánh bình minh sáng rõ

Vào đám đông, vào những tiếng cười

Vào ly rượu chếnh chóang men say

Vào vị đắng ngụm cà fê hè phố.


Rồi có lúc

em vô tình gặp chúng

Trong niềm vui, trong hạnh phúc của bạn mình

Em mỉm cười và cất tiếng hỏi han

Tại sao mi cứ bước cùng ta vậy


Mi đừng nghĩ rằng ta yếu đuối

Đừng đẩy ta tới những ham muốn tột cùng

Đừng biến ta thành cái kẻ tham lam

Đừng lấy của ta những phút giây hạnh phúc


Chúng cứ mãi lặng thinh chẳng nói

Chỉ mỉm cười như thông cảm cùng em

Chúng nhìn thấy phía sau nụ cười em

Là giọt buồn khẽ lăn trên má


Chúng nhìn rõ phía sau sự mạnh mẽ

Chỉ là em với những run rẩy yếm mềm

Chỉ là em với những khao khát giản đơn

Muốn xây cho mình một lâu đài hạnh phúc


Nào anh ơi! hãy đến bên em

Ngồi cạnh em, mượn bờ vai em tựa

và lặng nghe

câu chuyện những nỗi buồn

những nỗi buồn em nghĩ mình đã tỏ

mà sao vẫn mải miết trốn tìm…


....
Em lẩn trốn vào em...
...

thời gian (March 26, 2008)

thời gian (March 26, 2008)

Em chạm vào vệt xước của thời gian

lòng tự hỏi đâu thuộc về bản chất
con người ta vui, buồn, hờn, giận
cuộc sống vốn thăng trầm ai bình lặng phải ko

Có ai nắm thật chặt bàn tay?
qua ngày, qua đêm, qua dòng đời mê mải
cánh cưả em luôn chân thành rộng mở
cánh cửa anh chỉ khe khẽ một chiều

Tình yêu như một thứ trò chơi
Chơi một mình đến lúc rồi cũng chán
như quả bóng em tung vào tường phẳng
em đón về duy chỉ một đường rơi

Có bao giờ đong đếm được tình yêu?
Bao nhiêu là nhiều và chừng nào là ít
em giản đơn chỉ muốn lòng cảm nhận
rằng yêu thương đủ cung độ vui, buồn

Em đón anh bằng những nụ cười
Đưa tiễn anh bằng vòng tay bình lặng
Nếu hạnh phúc chỉ là như vậy
có đơn giản ko anh trong cuộc sống bộn bề

Em biết rằng một góc khuất hồn anh
sẽ chẳng bao giờ em chạm tới
.....

đau đáu trong lòng một nỗi niềm em

.....

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Bình thản hay lặng lẽ?

Anh ơi!
Hãy siết trặt vòng tay
Đừng để em tuột mất
Tay anh đó,
nắm tay em thật chặt
Sợ phút giây nào lơ đễnh bước chân

Ngoài kia sắc tím hoa ai rải
Để em rón rén bước chân qua
Lòng bình thản hay em lặng lẽ?
Cảm nhận trong lòng,
Em cất lấy niềm vui

Chỉ sợ lỡ cánh hoa tan nát
Sợ vô tình vương vấn lòng ai
Sợ nỗi buồn giăng giăng khắp chốn
Sợ tiếng cười không chan chứa vô tư

Em sợ mình như chiếc lá
Được gió cuốn đi bay khắp bốn phương trời
Rồi đến lúc lá rơi rơi mãi
Không quay được về,
Không chạm được vào anh
Một mình lá lang thang trong khoảng vắng
Lá sẽ buồn, lá sẽ khóc vì ai

Anh oi!
Hay giữ em thật chặt
Kéo em về,
Đặt chân em xuống đất
Dù biết đất không bằng.

Ôi! sắc tím hoa ai rải
Làm lòng em gợn sóng ưu tư
Em không nhớ nhưng lại luôn luôn nghĩ
Em không yêu nhưng cứ mãi băn khoăn
Đừng giận e nhé! cành hoa tím.

Hoa cho em niềm hạnh phúc ngọt ngào,
Hoa cho em nụ cười nhẹ nhõm
Và cho em chút phiền toái xinh xinh
Em sẽ giữ trong lòng, sẽ cất lấy niềm vui
Hoa nhớ nhé!
Em đang cười hạnh phúc!

Viết cho anh và cho cành hoa tím
anh hãy ôm em thật chặt nhé anh!

June 25, 2007

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2009

yêu!?

Lời yêu quyến rũ môi mềm
mắt em lúng liếng đong đầy tình anh

Em đừng là lá, là hoa
lá sẽ úa, hoa sẽ tàn năm tháng.
Em đừng là gió là mây
quên anh! vắng một góc trời tình em.
Hãy là em, là em chân thực
cảm xúc dâng môi, lời yêu tràn mắt
biếc ánh tình, anh bên em
ngắm, nhìn, ôm trọn vòng yêu bỏng cháy

Yêu!?

(October 23, 2007)

Duyên nợ

Có duyên mà ko có nợ!

Kiếp trước sao anh chẳng nợ em
Hai nhịp bước chòng chành duyên vỏn vẹn
Hợp đấy chứ! nức oà từng cung bậc!
Yêu thương kia sao cứ mãi đong đầy.

Đêm dài lắm, ngày vui sao ngắn
Bước chênh vênh bóng đổ đoạn trường
Giờ gánh lệch, một mình em bước
Phía ko anh! hẫng! một góc tình.

Anh ơi! duyên nợ mình ko tới
bấm lòng em bước vắng anh nẻo đường
Yêu thương cháy, tro hồng sẽ lạnh
Gửi anh mang chút nợ tình em.

Và một kiếp, nợ mình sẽ trả
Anh, em duyên hỏi có còn?

(Viết cho  một người bạn)
(October 24, 2007)

Huyền thoại

Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy, anh đã chia tay với người con gái ấy?
Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy
Em sẽ chờ như thể một tình yêu ...

Em sẽ chờ
Như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xa, mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước
Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa ...

Em sẽ chờ anh
Như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải vội đơm hoa , đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau

Em ở hiền
Em có ác chi đâu
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác ?
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu
Đợi trầu dập mới cay ?

Dẫu chẳng hẹn hò
Em cứ đợi , cứ say
Ngâu có xa nhau , Ngâu có ngày gặp lại
Kim - Kiều lỡ duyên nhau
Chẳng thể là mãi mãi ...

Em vẫn đợi
Vẫn chờ
Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu !

ST
(Copy từ blog CGDL)

anh ?

Gió đánh cắp vầng trăng
giấu sau tầng mây xám

Biển đánh cắp cát vàng
vùi vào lòng sóng cả

Còn em đánh cắp anh
đặt trong vòng tay nhỏ

nghiêng vai gầy
anh có thấy bình yên?

YEU DI EM

yêu di em 
sao cứ ngại ngần 
tình thắp lửa sưởi mùa đông thêm ấm đường đỡ vắng chiều sương giăng trắng 
Gió chẳng vô tình đuà nghịch vơí bàn tay

  Yêu đi em 
 Hai má lại ửng hồng 
Sắc tình yêu anh gài vạt áo 
Quà hạnh phúc... 
em ơi
....
 có thấy 
đấy! lấp lánh này! 
ấm áp ko em 

Anh ơi! 
lạnh! 
lạnh đôi bàn tay em 
đôi chân nữa, đôi chân em sao bướng 
cứ lóng ngóng, co ro hoài cho tội
 chẳng xích lại gần anh
  nơi ấm áp men tình em! Yêu đi em yêu đi em đừng có ngại ngần sáng ban mai mặt trời lại sáng với sơị nắng anh đan áo mỏng khoác cho em thêm ấm một mùa đông yêu đi em tay sẽ lại trong tay cái giá lạnh sẽ chẳng còn len lỏi nơi tim anh lửa tình yêu đang cháy em là quà hạnh phúc ở trong anh yêu đi em!

TUOI DOI MUOI TRO LAI

Biết bao giờ
trở lại tuổi đôi mươi
Anh lại bước trên con đường ngày xưa ấy
Dìu em đi trong vòng tay vụng dại
Làn tóc nhẹ bay ve vuốt tim mềm

Biết bao giờ
trở lại tuổi đôi mươi
Vơí mái đầu xanh, trái tim ngời trai trẻ
Lại yêu em như chưa bao giờ yêu thế
Nhịp yêu thương như con sóng dâng tràn

Biết bây giờ
chẳng thể nào về lại tuổi đôi mươi
anh và em hai mái đầu đã ngả
Hai trái tim vẫn rung cùng một nhịp
Nhịp yêu thương đưa bước chân anh về

Anh!
cám ơn nhưng gì đã qua!

Anh!
đón chờ tương lai sáng! 

hai vầng hào quang rực rỡ
sáng lung linh mỗi bước chân anh.




Mong người dàn ông hạnh phúc với chọn lựa của mình
Sunday October 7, 2007 - 03:10pm (ICT)

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2009

Ru tình

Tình ơi cách mấy ngại ngần
lời ru theo gió thoảng gần bên ai
tình tang níu giấc mộng dài
một miền mê mải bước chân lạc đường

bềnh bồng mây trắng nhẹ bay
giăng giăng một cõi dấu yêu ngủ vùi
tình tang, tang tính, tình tang
ái ân khép lại một chiều nắng trong

tình ơi cách mấy ngại ngần
dấu yêu ngoan nhé ngủ vùi giấc mơ

Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2009

Sau Bão

Cơn bão đến
cơn bão sẽ qua

để lại đằng sau những những vệt dài loang lổ

trái tim tưởng yếu mềm sao mạnh mẽ

giọt lệ vơi đầy cũng đủ cuốn những đớn đau



Họ vẫn nói rằng mặt trời sẽ rạng lên

sau cơn mưa, sau ngày bão tố

chẳng hào hứng với nỗi đau ôm cứng

vẫn cảm ơn những giông gió cuộc đời


Hạnh phúc như ngọt hơn

niềm vui như bơ trơn mượt

vòng tay như ấm hơn trước
trái tim như khẽ hát ngân nga 

....

Cơn bão đến rồi cơn bão sẽ qua
Lẽ đời vẫn thế
thương tâm hồn ngẩn ngơ khoảng trống
loang lổ vệt dài sau khúc hát ...
ngân nga...

(February 21, 2008)

Hờn ghen

"Có yêu thì nói rằng yêu..."

thoảng qua một chủt hờn ghen
và rồi em biết em còn chút thương
thoảng qua một chút dỗi hờn
tự mình cưởi mỉm ô kià hay chưa

thói đời sao cứ đong đưa
cứ vờ hờ hững như là ngươì dưng
người dưng! ừ nhé thì dưng
lời bay theo gió em còn mình em

trống trơn một lối đi về
người dưng cứ đứng buông thơ bên dời
ca từ quấn gió bay xa
nơi đâu em đứng vương vào hờn ghen?

...
(September 29, 2008)

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2009

THẬT THÀ
Tự dưng nhớ thật nhớ thà
Nhớ con đường chẳng đi qua bao giờ
Tự dưng nhớ gió trong mơ
Nhớ trăng dát bạc đôi bờ sông ngân
Tự dưng nhớ chợ quỉ thần
Vườn thiên thai rụng dấu chân trái mùa
Tự dưng nhớ nước chưa mưa
Thật thà lúc lắc đong đưa thật thà
- Nguyễn Duy

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2009

Ra đi

Phùng Khắc Bắc
(trích từ khúc cuối cùng - khúc thứ 10)


Cha tôi đang nói:
Cha không bao giờ mắc tội với con.
Con cứ đi rồi con sẽ hiểu.
Không có con đường nào dài bằng suy nghĩ của con đâu,
không có cánh rừng nào nhiều cây bằng suy nghĩ của con đâu.
Con hãy đi đi
vượt Trường Sơn đến tận mũi Cà Mau,
con sẽ thấy suy nghĩ của con phải gấp đi, gấp lại, như cuộn dây thừng cha đang cầm trên tay đây.
Tất cả những con đường con sẽ đi chỉ dài bằng đoạn gấp.
Còn suy nghĩ của con sẽ dài bằng cả sợi dây thừng.
Hãy đi đi! Tìm lấy những điều dại mà học
Con sẽ tự khôn lên
Nếu chỉ toàn những điều khôn lọt vào con, con sẽ không vượt ra khỏi mình được.

Con không chết được đâu, đừng sợ!
Cũng như mẹ, ở trong cha, con là mãi mãi.

Điều nhớ nhất là trung thực
Đấy,
Cha đã phải tự nói ra hai chữ ấy, tức là cha đã cắt một đoạn ruột của cha cầm trong tay để con được nhìn tận mắt.
Nói như vậy để rõ rằng cha không có lỗi
Nếu còn đi được bằng hai chân về đứng trước mặt cha, may ra con mới hiểu được một chữ,

Hãy đi đi
Hãy nhớ lấy


Hãy đi đi
Học lấy những điều dại
Để gấp khúc những suy nghĩ của mình lại thành cuộn thừng lớn,
Lúc đó con sẽ yêu quý cha bằng cả sợi thừng.
(11-1984)