Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

đường co quanh, chột dạ: bất trắc quen

phố khẩn khoản van nài dăm chiếc lá
 hàng cây trắc ẩn rụng đầy mùa thu
 nón không quai: đội, tìm chút ấm áp
 mây động lòng kéo một trời âm u

 hồn lang bạt không hết một đời lạ
 đường co quanh, chột dạ: bất trắc quen
 tâm thất chưa bắt kịp phách lưu lạc
đã hoàng hôn sầm uất, biệt, lối mòn.
 ______

 HH

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

bèo trôi từng lớp trên lưng sóng tôi quá chân rồi tôi giết tôi

Khi người về (*)

Người về đâu không người không về đâu
chiều chưa mưa nên chiều chưa thay màu
tôi cây me đứng rung từng lá
lá vàng rồi tôi cũng vàng theo

tình người say không tình người không say
đêm sắp sang nên đêm sắp ùa đầy
hồn tôi ngủ sớm trong tay áo
tay áo người bay hương ngất ngây

người yêu ai không người không yêu ai
lời tôi van xin lời tôi trải dài
trên trang nhật ký tôi than trách
tôi trách than người không tôi trách than ai

khi người về tôi không nhìn không trông
lòng tôi sông nước đủ trăm dòng
quanh co một nỗi buồn vô hạn
qua suốt một đời vẫn nhớ thương

người không về nên lòng người dửng dưng
tình tôi mong nên tình tôi khôn cùng
xế trưa con nắng sầu con gió
tôi gió may nhiều tôi tủi thân

người thương người? không người không thương
tôi xa xôi nên tôi chả được gần
người kiêu sa thế tôi đành ước
vôi vữa cho người lát tuổi xuân

người không về nên tôi cũng chả buồn đi
bao nhiêu dự tính có ra gì
bèo trôi từng lớp trên lưng sóng
tôi quá chân rồi tôi giết tôi

người phương nào người có nghe nôn nao
tôi ở đây nghe lòng tôi rì rào
lá me khua rụng con đường nhớ
tôi nghĩ về người đêm ngày tôi xanh xao.

1965
(Trích “Tình khúc tháng 11”, Nhân Văn, Saigon, XB 1965)
___________
Nguyễn Hiền soạn thành ca khúc, tựa đề “Tiếng hát ru tôi”, Saigon, 1965.