Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Mà người mượn gió bẻ con trăng ngà.

ĐỜI TÔI
I
Tôi vừa lo được miếng cơm
Thì mất tí lửa tí rơm gầy lò.
Tôi vừa vượt bão mưa to
Chân đã phải lội đi mò sông sâu.

II
Mải mê tính chuyện không đâu
Qua song đã gẫy nhịp cầu chẳng lo.
Bòn mãi được mấy sợi tơ
Giăng ra bao kẻ đã vơ vào lòng.
Bây giờ còn có ai mong
Mà người mượn gió bẻ con trăng ngà.

III

Đời tôi tan nát bơ vơ
Nhớ thương là đợi còn chờ là yêu.
Đời tôi như một con diều
Đứt dây để trống cả chiều ngẩn ngơ.

VI
Đời tôi mưa nắng ở đâu
Bây giờ vuốt gió trên đầu tóc rơi.
Đời tôi tình rách tả tơi
Bây giờ nhặt mảnh sao rơi vá vào.
Đời tôi giầu ở chiêm bao
Bây giờ ngồi hút thuốc lào với trăng.


ĐỒNG ĐỨC BỐNHải Phòng, mùa thu năm 1986 

Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2016

Những bận rộn áo cơm ảo mộng vu vơ hẹn hò dỗi hờn vờ vịt | cuống quít đớn đau tận cùng da thịt...

SAO CHÚNG TA NGỒI ĐÂY, DƯỚI BÓNG CÂY NÀY?
"Cuộc sống của chúng ta bắt đầu chấm dứt ngay trong cái ngày mà chúng ta giữ im lặng trước những vấn đề hệ trọng" - Mục sư Martin Luther King.
Sao chúng ta ngồi đây, dưới bóng cây này?
Bông lơn những điều vớ vẩn
Như diễn viên nghiệp dư của vở kịch xoàng
Anh đã chẳng ôm em vào lòng như mọi lần bởi nếu làm thế, anh sợ sẽ ghì em quá chặt
Để nén những gì đang vỡ vụn trong anh
Em cũng chẳng ngồi sát bên, hôn anh cái hôn vị trái cây
Rất có thể khiến môi anh bật máu
Mình che lấp nỗi hổ thẹn này
Bằng chủ nghĩa lãng mạn ho hen
Chủ nghĩa hiện sinh lên men
Hậu hiện đại chưa dứt sữa
Những bận rộn áo cơm ảo mộng vu vơ hẹn hò dỗi hờn vờ vịt
cuống quít đớn đau tận cùng da thịt...
Chúng mình có thực sự thèm muốn đến thế không?
Anh ngập trong em chìm trong em tan trong em hay nỗi tủi hổ đang đào huyệt?
Bè bạn của chúng ta khuất dần sau những bức tường…
Đỉnh núi
Đàn kiến
Miệt mài đốt lửa
Những tảng đá
Rùng mình lăn xuống vực
trả bầu trời cho những hang sâu…
-------
Phạm Tường Vân - 2009

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2016

Mà trăm năm vẫn thấy nhau bọt bèo.

Đường đi


Đường đi to nhỏ đường dài 
Thẳm sâu xuống biển lai rai lên đèo. 
Có gì không để tôi theo 
Cả đời bạc tóc vẫn nghèo xác xơ. 
Có gì không để tôi chờ 
Đời người được mấy giấc mơ đã tàn. 
Bao nhiêu hy vọng cũng tan 
Mà sao vàng ở trong than vẫn ngời. 
Bao nhiêu cái mặt con người 
Đánh nhau mũ áo tả tơi vẫn còn. 
Bảo rằng phía trước là son 
Tôi đi đến hết đường mòn lại không 

II 
Cứ đi theo vết bùn nhơ 
Bao giờ qua những bến bờ thương đau. 
Bảo rằng khổ trước sướng sau 
Mà trăm năm vẫn thấy nhau bọt bèo. 

III 
Bao nhiêu là nỗi đau qua 
Gom vào thành những phù sa cho người. 
Bao nhiêu là giọt mắt rơi 
Làm mưa chứ chẳng làm trời nổi giông 
Bàn chân đã xéo lên chông 
Máu chảy không sợ thì không sợ gì.

Hoá ra lại chỉ mưa rào thế thôi

Tưởng

Tưởng như thác đổ núi nhào 
Hoá ra lại chỉ mưa rào thế thôi 
Tưởng như nước chảy bèo trôi 
Hoá ra người lại bỏ tôi giữa dòng 

Vì nghèo nên phải long đong 
Vì thơ nên phải bận lòng lôi thôi 
Vì em nhấp nhổm đứng ngồi 
Tương tư một chút cho đời còn duyên 

Vì người ta đã dìm thuyền 
Thì tôi phải biết vượt lên cả bờ!

Hà Nội, tháng 5 năm 1989