Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

Tôi giật mình… lạc cảm xúc đi hoang.

Có một ngày cảm xúc bỏ tôi đi.
Tôi chẳng biết làm gì ngoài cuộn mình trong chăn cố ngủ.
Nghe tiếng mưa ngoài hiên mà thấy buồn ủ rũ.
Chợt chạnh lòng khao khát một vòng tay.

Có một ngày tôi muốn đắm chìm vào những cơn say.
Để có thể thở than và trách đời bạc bẽo.
Những đớn đau, những tủi hờn , lạnh lẽo…
Chẳng cần phải nuốt vào mà có thể theo tiếng khóc bật ra…

Có một ngày – khác với ngày hôm qua.
Tôi tỉnh dậy và thấy mình chẳng còn là mình nữa.
Đôi mắt vô hồn , thiếu đi từng ánh lửa.
Những đam mê bỗng vụt tắt, lụi tàn.

Tôi trầm mình trong những miên man.
Chẳng muốn nghĩ suy về hôm nay hay cả ngày mai nữa.
Cuộc đời rộng dài… riêng tôi thì nhỏ bé.
Chẳng thả nổi mình giữa vòng xoáy nhân gian.

Tôi giật mình… lạc cảm xúc đi hoang.
Muốn mỉm cười mà chỉ thấy bờ môi mình chát đắng.
Có giọt sầu chảy vào tim mà chẳng thể dâng lên nơi sóng mắt.
Tôi… vô cảm với đời.

( copy từi fb của Cuong Nam. Tks!)

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

Nếu không muốn đi hết con đường...
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
làm ơn đi mà!

Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi...

Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
đi khỏi cuộc đời của mình...

Nếu không muốn đi hết con đường...
thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng
như một hạt mưa giữa trời nắng gắt...)
làm ơn đi mà!...
Làm ơn đi...
vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
chờ tìm thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
nghiệt ngã đến tận cùng...

Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương
cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng...
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?
Làm ơn đi mà...
vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!