Nhân chứng
đời hỏi tôi trưng ra một chứng tích
tôi thật thà soi lại những trăng đêm
bởi, em đến, thỉnh thoảng một lần như nguyệt
nhưng tinh tú vằng vặc một trăm năm
đời hỏi tôi vết thẹo một thương tật
tôi vụng về kể lại lịch sử chiến chinh
bởi, em ngấm ngầm như bộc phá nổ chậm
không âm thanh, và nhọn buốt mũi đinh
đời tò mò về phiến đá trầm tích
tôi vội lục tìm lại cổ vật nắng, mưa
bởi, em huyền bí và hiếm có hơn kim tự tháp
một kỳ quan lồ lộ tự nghìn xưa
đời thắc mắc về điều mà nhân gian gọi là huyền thoại
tôi gật gù kể chuyện cổ tích trăm năm
bởi, em đi, về rất liêu trai huyễn hoặc
và chí dị như trăng gió đã ăn nằm
rồi đời muốn kết luận vội vã một tình yêu
tôi rề rà phác họa lại một chân dung
mà em trong đó mỉm cười đôi mắt sắc lẻm
chém dư luận những vết xước (tấy mệnh chung)
NNguong
Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014
Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014
Thương sao phận mỏng như mây/Phận hèn như cỏ, phận gầy như lau....
Từ trời mưa đổ oan khiên Bờ vai bạc mệnh một miền cưu mang Xót thân lệ chẩy hai hàng Tà dương kia cũng bàng hoàng phút giây Thương sao phận mỏng như mây Phận hèn như cỏ, phận gầy như lau Phận buồn như hạt mưa mau Gọi thêm tóc trắng nỗi sầu trăm năm Ngủ đi thôi. Một giấc đằm Thiên thu rồi sẽ về nằm cùng ta Nhớ nhau một giọt lệ sa Có thương thì cũng đã là... là thôi
|
Hoài nghi là chiếc hôn có lẽ/ Đã tàn phai quá giữa đường về
Là chút hồng phai
Chẳng có gì đâu em ở lại
Một chút cỏ hoa giữa tâm hồn
Tâm hồn một chút hồn cỏ lá
Cỏ lá tâm hồn một chiếc hôn
Chiếc hôn xưa ấy là hôn cũ
Đã phai mờ trên những lối đi
Đường về là gió, là mưa, là bão lũ
Nhưng gót chân em vẫn ấm áp một lời thề
Cứ ấm áp cho gót chân hồng mãi
Hồng như chiếc hôn cũ đã tàn phai
Em ơi em ạ hồng mất dấu
Sẽ mất dấu hoài giữa hư không
Hư không là gì hư không nhỉ
Là chút hồng phai chút hoài nghi
Hoài nghi là chiếc hôn có lẽ
Đã tàn phai quá giữa đường về
Một chút cỏ hoa giữa tâm hồn
Tâm hồn một chút hồn cỏ lá
Cỏ lá tâm hồn một chiếc hôn
Chiếc hôn xưa ấy là hôn cũ
Đã phai mờ trên những lối đi
Đường về là gió, là mưa, là bão lũ
Nhưng gót chân em vẫn ấm áp một lời thề
Cứ ấm áp cho gót chân hồng mãi
Hồng như chiếc hôn cũ đã tàn phai
Em ơi em ạ hồng mất dấu
Sẽ mất dấu hoài giữa hư không
Hư không là gì hư không nhỉ
Là chút hồng phai chút hoài nghi
Hoài nghi là chiếc hôn có lẽ
Đã tàn phai quá giữa đường về
Trịnh Công Sơn
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)