Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015

Chỉ là một ngày chúng ta từ chối nhìn nhau bằng nụ cười…

Những gì sót lại trong cuộc đời mỗi người 
có thể chỉ là một ngày 
chúng ta mím chặt môi 

Chỉ là một ngày chúng ta từ chối nhìn nhau bằng nụ cười… 

Không ai muốn ngoảnh mặt đi nếu quãng đường ấy còn ý nghĩa để mà vui
để vẫn còn đủ yêu thương phía sau những nặng lời trách móc
để vẫn còn đủ vị tha cho đôi lần vô tình cay độc
để vẫn còn len lén nhìn khi người kia sắp òa khóc
để vẫn còn biết ngồi xuống cùng nhau…

Là lỗi của người này, người kia cứ cố gắng làm lại từ đầu
nhưng chấp nhận buông tay với những tổn thương không phải dễ
những lời nói ra bình yên trong khi trái tim chẳng bao giờ muốn thế
với từng bữa cơm bình thường đã ước mơ cho mình cần thêm một chỗ dựa
rồi hết đêm sẽ là ngày…

Rồi đau đớn nhận ra có thể ăn một mình biết đâu bớt lẻ loi…
biết đâu nói chuyện với chính mình tốt hơn là không nói
biết đâu mình khóc cho riêng mình sẽ hạnh phúc hơn gấp bội
biết đâu vì mình mới biết cách sống với cuộc đời không ai hiểu nổi
ngoài những khắc nghiệt của bản thân…

Có thể chỉ là một ngày
chúng ta đứng nhìn nhau và hiểu rằng đã thôi không còn cần
mỗi cơn mưa từ nay phải tự mình chịu ướt
mỗi ngày nắng từ nay phải tự mình lầm lũi bước
mỗi lần đau từ nay phải tự mình ôm lấy ngực
mà không cần tựa vào ai…

Rời bỏ một quãng đời hạnh phúc để đối diện với chông gai
làm sao chắc yêu thương ấy là nhỏ bé
giữa muôn vàn tình yêu ta đã chọn một tình yêu nhiều vất vả
giữa muôn vàn nỗi đau ta đã chọn một nỗi đau tận cùng để trả giá
để có thể bắt đầu…

Vẫn còn có thể một lần nào đó trong đời sẽ gặp lại nhau
trong ánh mắt người này sẽ nhìn thấy người kia như thế nào - có ai biết?
trong trái tim người này có còn người kia không - hay đã chết?
trong tình yêu của người này đã bao dung - hay nhiều hơn cay nghiệt?
mà ngơ ngác cười vui…

Những gì sót lại trong cuộc đời mỗi người
có thể chỉ là một ngày
không bao giờ quá xa xôi!

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Hay đâu gió trên boong lại xúi giục căng buồm!

ĐÀN BÀ TRẺ CON
Ba ba còn trẻ con trong xác thịt đàn bà
Biết trước dòng thẳm sâu vẫn huênh hoang quẳng mình xuống lội
Tự đắc dám thương cả bão bùng nên không thèm chới với
Chẳng dám nhận mình sai ta khăng khăng đúng một đời
Ba ba tự giăng buồm ra khơi
Tưởng đã nếm đủ đắng cay tháng năm tuổi thơ nên cả tin mình đủ lớn
Đủ sức gánh gồng với bão bùng đã chọn
Nên ta cả tin một đời như thằng nhai lá ngón
Tự huyễn hoặc thơm ngon ...
Ta ngửa cổ nuốt sặc cười!
Chẳng bé bỏng nữa đâu nhưng vẫn tin ngọt lưỡi đầu môi
Ép đời mình thê lương cho giống câu ca buồn từng chắt lòng ra hát
Bắt đời mình cô độc như bài thơ bạc lòng ra đọc khi ngày nhạt
Ta gò đẽo chính ta như thể trò đùa
Chẳng màng đến lời lãi được thua
Đem xác thân mua vui cho trò huyễn tưởng
Vậy mà ta no nê sung sướng
Câu hát buồn vì ta
Câu thơ nhạt vì ta
Nào hay vì ta không lượng sức mình nên đời cứ thế chóng phôi phai...
Ba ba không buồn biết chắc mình là ai
Chập chững giữa những danh xưng người đời hoán đổi
Lằn ranh giữa chị và cô mỏng manh khó nói
Đợi chờ nhân gian ban ta trẻ ta già
... Nếp nhăn này đi qua
Vết nám này mờ nhạt
Đuôi mắt khô rát
Riết rồi ta quên tuổi thực của mình
Chỉ khi nắng đốt bình minh
Nhìn vào gương ê hề cay đắng
Ừ phận người sao thắng
Nổi thời gian!
Ba ba nắm chắc mệnh số mình cơ hàn
Tự biện minh đàn bà ai chẳng khổ đau, đa đoan, bão tố
Nên tự ghìm mình làm con sóng nhỏ
Đua đòi tan ra thành trăm mảnh đau lòng
Ta bạc bẽo với chính đời mình không?
Ta chẳng thiết!
Để một ngày chùng chân mỏi mệt
Ta tìm một góc khuất cho mình
Ngó trời bình minh
Mà thấy trong mắt toàn hoàng hôn chảy máu
Ngày thuyền chòng chành khát tìm chỗ đậu
Ngỡ lòng bình yên neo bến
Hay đâu gió trên boong lại xúi giục căng buồm
Ta lọ mọ tinh tươm
Cả tin làm con đàn bà trẻ con còn sót lại
Giữa nhân gian toàn lũ đàn bà già nua ngang trái
Ta hả hê cười ra khơi!

Phạm Thiên Ý
(Tặng Nhàn yêu thương)