Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2016

Ta soi chỉ còn ta đạp lùi tinh tú | Ngủ say rồi đôi cá đòng đong

Về với ta

(Hoàng Cầm)

Ta con bê vàng lạc dáng chiều xanh
đi mãi tìm sim chẳng chín.
Ta lên đồi thông nằm miếu Hai Cô
gặm cỏ mưa phùn
Dóng dả gọi về đồng sương
Đôi ba người lận đận
Đêm nay mẹ chẳng về chuồng

Ta con chào mào khát nước
về vườn xưa hạt nhãn đã đâm mầm
Cây ổi giơ xương
chống đỡ mùa đông sập về đánh úp
Ô này tám đỏ ra hoa

Ta con chim cu về gù rặng tre
đưa nắng ấu thơ về sân đất trắng
đưa mây lành những phương trời lạ
về tụ nóc cây rơm
Ta ru em
lớn lên em đừng tìm mẹ phía cơn mưa

Ta con phù du ao trời chật chội
đứng cánh bèo đo gió lặng tìm sao
Uống nước mắt con vành khuyên nhớ tổ
vừa rụng chiều nay
dềnh mặt nước hương sen
Ta soi
chỉ còn ta đạp lùi tinh tú
Ngủ say rồi đôi cá đòng đong./.

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016

Thì tôi là nơi hội tụ đủ ngàn điều phi lý | Tôi cưỡng lại ngay cả điều tôi đang thống thiết ước ao

Xin hãy nghe điều tôi chẳng nói ra
Xin đừng mắc lừa tôi. Xin đừng vội tin khi nhìn vào bản mặt tôi hiện hữu bởi tôi đeo mặt nạ, cả trăm ngàn cái những mặt nạ mà tôi sợ gỡ ra chẳng cái nào là tôi cả
Nghệ thuật giả vờ đã lên hàng siêu đẳng nó đã trở thành bản sắc của tôi rồi Nhưng đừng mắc lừa tôi nhé! Chúa ơi, xin đừng mắc lừa tôi!
Tôi cho em cái cảm giác rằng tôi yên ổn rằng mọi sự đều êm ả, tươi hồng cả bên trong tâm lẫn vẻ bề ngoài rằng tôi bình tĩnh tự tin chẳng ai sánh kịp rằng mặt nước thì phẳng lặng và tôi thì đang tự chủ và rằng tôi cóc cần ai Nhưng đừng tin tôi nhé! Chớ có dại tin tôi!
Nhìn bề ngoài tôi có vẻ phẳng lặng, nhưng đó chỉ là cái mặt nạ, nó biến thiên và che giấu không ngừng
Còn đằng sau, chỉ toàn là những điều buồn bã là bối rối, sợ hãi, cô đơn Nhưng tôi che giấu tất cả Tôi không muốn ai biết đâu, không ai có quyền thấy thế...
Tôi hốt hoảng khi nghĩ đến ngày sự yếu đuối của tôi bị phát lộ Vì vậy tôi mới điên cuồng tạo ra cái mặt nạ để núp đằng sau, một cái bản mặt khù khờ khó hiểu nó giúp tôi giả bộ để che giấu tôi khỏi cái nhìn xuyên thấu tận tường Nhưng cũng chính cái nhìn ấy sẽ cứu vớt tôi, đem đến cho tôi tia hy vọng duy nhất Và tôi biết rằng nếu sau cái nhìn ấy là yêu thương, là chấp nhận vô điều kiện, thì đó sẽ là thứ duy nhất có thể lôi tôi thoát khỏi những ngục tù kiên cố tôi tự xây lên để nhốt mình khỏi những hàng rào tôi đau đớn dựng lên Đó là thứ duy nhất giúp tôi trấn an rằng tôi thực sự có tí teo giá trị Nhưng tôi chẳng cho em biết đâu Tôi không dám đâu, tôi sợ lắm nếu phải nói ra Tôi sợ em nhìn tôi xong rồi lại không chấp nhận lại ghét bỏ tôi Tôi sợ em sẽ đánh giá tôi kém cỏi sợ em sẽ chê cười và tiếng cười của em có thể giết tôi chết hẳn
Tôi sợ rằng trong sâu thẳm, tôi chỉ là con số O tròn trĩnh em sẽ thấy như vậy mà quay đít bỏ đi
Thế nên tôi mới diễn kịch tiếp tục cuộc diễu hành bất tận của những cái mặt nạ lấp lánh nhưng rỗng tuếch với vẻ mặt bề ngoài tự tin che giấu nỗi niềm tuyệt vọng còn trong lòng thì run rẩy như đứa trẻ mồ côi Tôi giấu bao thổn thức bên trong Bằng cách lải nhải đủ thứ tào lao bí đao Tôi giấu những điều vô cùng hệ trọng, Bằng cách trầm bổng những chuyện rất tầm phào
Vậy nên khi tôi “chém gió” thì em đừng mắc lừa tôi nhé! Và làm ơn xin đừng để tôi lừa!
Xin hãy lắng nghe cho kỹ cố mà nghe điều mà tôi chẳng nói ra nghe điều tôi ước ao nói ra cho được nghe điều vô cùng hệ trọng tôi khát khao thổ lộ mà khốn thay tôi chẳng thể cất lời
Tôi nào thích che giấu Tôi căm ghét trò giả vờ hời hợt bên ngoài Tôi muốn chấm dứt những trò khốn nạn đó Tôi muốn được sống chân thật, được sống tự nhiên như cỏ được là chính mình Nhưng em ơi, tôi không thể làm được, nếu em không giúp Em phải chìa tay ra ngay cả khi đó là điều cuối cùng dường như tôi đang ao ước Chỉ có em mới có thể lấy đi khỏi mắt tôi ánh nhìn vô cảm nơi cái xác chết di động này Chỉ có em mới có thể lay tôi tỉnh dậy Cứ mỗi lần em nhân từ, dịu dàng, khích lệ trái tim tôi bắt đầu mọc cánh đôi cánh thật nhỏ yếu ớt nhưng vẫn có thể bay...
Với quyền năng em có để cảm thông em có thể hà hơi thổi sự sống vào một zombie di động
Tôi muốn em biết điều này Tôi muốn em biết rằng sự hiện diện của em với tôi là vô cùng hệ trọng rằng em có thể là Đấng Sáng Thế – thề có Chúa, là một Đức Mẹ nhân từ cho một hình hài là chính con người tôi bé bỏng Nếu em lựa chọn làm như thế chỉ mình em thôi, chỉ mình em có thể đánh sập bức tường có tôi run rẩy đứng đằng sau chỉ mỗi em thôi mới có thể gỡ bỏ một loạt mặt nạ chỉ riêng em mới có thể giải thoát tôi khỏi ngục tù cô đơn trong thế giới tăm tối của vô vàn nỗi sợ Nếu em định làm Thì xin hãy làm đi Đừng rời bỏ tôi Dù điều đó không hề dễ
Đã quá lâu sống trong niềm tin mình là vô dụng tôi như bị nhốt trong những bức tường kiên cố Em càng tiến lại gần, tôi càng cưỡng lại điên cuồng Nghe thật khó tin, nhưng dù sách vở nói gì về con người Thì tôi là nơi hội tụ đủ ngàn điều phi lý Tôi cưỡng lại ngay cả điều tôi đang thống thiết ước ao Nhưng người ta bảo tôi rằng Tình Yêu có sức mạnh hơn mọi bức tường kiên cố mà hy vọng của tôi đang bị giam cầm ở nơi đó, em ơi.
Xin hãy gắng sức phá sập những bức tường Với đôi tay cứng rắn nhưng dịu dàng Bởi tôi lúc này chỉ còn là đứa trẻ mỏng manh, nhạy cảm
Tôi là ai? Em có thể hỏi như thế Tôi là tất cả những người đàn ông mà em vẫn gặp và tôi cũng là tất cả tất cả những người đàn bà mà em thấy trong đời.
Charles L. Whitfield M.D., Healing the Child Within Phạm Tường Vân “mềm hoá" từ bản dịch của Đỗ Hoàng Tùng. #innerchild