Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Ôi, niềm tin thơ dại Vì người mà đã lớn khôn…


Ta cứ ngỡ những đóa vô thường ấy nở vì ta
Nhưng hóa ra nó nở ở bất cứ nơi nào người đánh rơi hạt giống
Ta cứ ngỡ ánh mắt ấy sóng sánh vì ta
Nhưng hóa ra nó đã sóng sánh cả ngàn lần
trước và sau khi ta chạm mặt
Ta cứ ngỡ ngọn đèn ấy sáng vì ta
Nhưng hóa ra kẻ khơi bấc lại là ngọn gió
vô tình thổi qua phút giây mà người xuất hiện
Ta cứ ngỡ niềm vui người thắp trên khuôn mặt ta là có thật
Hóa ra nó được thắp lên trước bất cứ ai mà người lỡ mỉm cười
Rồi một ngày ta nghe thấy khúc biến tấu bồi hồi
Bản nhạc ấy cứ ngỡ chỉ vang lên dưới những ngón tay ta mềm mại
Ôi, niềm tin thơ dại
Vì người
mà đã lớn khôn…

LH

https://www.facebook.com/notes/huong-dje/c%E1%BB%A9-ng%E1%BB%A1/10150434867407066

(Người mất mát không phải là người đã cho đi... mà là kẻ được nhận mà không biết giữ)


Cho em!

(Người mất mát không phải là người đã cho đi, 
mà là kẻ được nhận mà không biết giữ) 
Hãy ra đi trước khi nhận thấy 
những vì sao lấp lánh chỉ là những mảnh thủy tinh vỡ rạn 
Hãy ra đi trước mùa khô hạn 
để khỏi nhìn thấy ngổn ngang rác thải dưới đáy dòng sông 
Hãy ra đi dù lòng rỗng không,
còn hơn là để đến khi niềm tin bay biến mất 
Ôi trời cao, đất thấp,lòng người mênh mông thật khó đoán dò... 


Tôi không biết vì sao khi tôi chìa tay ra để cho đi, 

có người lại nghĩ rằng tôi đang đòi nhận lại? 
Tôi lắng nghe trong im lặng,
người ta lại cho rằng tôi ngốc nghếch đến mức không nói nổi lấy một từ? 
Thật lòng có nghĩa là nông nổi ư? 
Và không lẽ khi cảm xúc ùa về, nghĩa là ta đang trở nên tệ bạc?

Thôi nhé, 

không thể sống thay cho ai, 
cũng không thể cho đi mãi! 
Giữ lại chút lòng tự ái và niềm kiêu hãnh còn sót lại 
 Để không ai có thể khinh thường… 

 LH 


 Ko hiểu sao chị LH luôn là người viết ra những dòng đồng cảm đến vậy :(((

"Có cách nào tạo cho mình một cơ chế tự bốc hơi? Như đám mây chán kiếp lang lang thì tan ra thành nước"


Cơn giận dữ bất chợt bùng lên 
Rồi vỡ thành hàng trăm mảnh vụn sắc cứa vào lòng như những vết cắt 
Rỉ máu không ngừng…
Bóng đêm đồng loã với những ý nghĩ u tối bập bùng 
Thổi phồng những hình dung quái gở 
 Mớ ngôn từ câm lặng đến nghẹt thở 
Cười ngạo vào lòng kiêu hãnh đã không còn sức để vươn cao


Ở ngoài kia những cánh đồng đang trổ hoa 
Những con đường đang chờ mình bước vội 
Những nốt nhạc chờ tay mình chạm tới 
Sao mình vẫn còn ngồi đây?

Phải rời khỏi cái hố thẳm này thôi 
Trèo ra khỏi những hoang mang, ngờ vực 
Ngửa mặt chờ một cơn mưa trút nước 
Gột bỏ sự dấp dính muộn phiền

Bỗng nhớ quá những ngày ở Vientiane 
Nhảy múa dưới những chiếc vòi phun mát lạnh 
Hồn nhiên vòng tay, hồn nhiên ánh mắt 
Trái tim ca hát cũng hồn nhiên…

Cái không gian chật chội này có thể khiến người ta phát điên 
Có hàng trăm, hàng nghìn thứ hầm bà lằng được lèn chặt vào đó 
Không còn một khoảng trống nào cho đám cỏ 
Nói gì đến khoảng trống cho những cơn mơ hoang dại…bay lên…

Phải có cách nào đó để lòng lại lên men
Để tự làm đầy những khoảng trống 
Để có thể lại tự do bay bổng 
Bất chấp đôi giày buộc phải mang dưới chân...

Có cách nào tạo cho mình một cơ chế tự bốc hơi? 
Như đám mây chán kiếp lang lang thì tan ra thành nước 
Rồi ngưng tụ trên mặt đất 
Hoá kiếp sương mai hoặc sông, suối, biển, hồ…

LH

"nỗi sợ như lũ côn trùng ti tỉ đêm mưa... phủ lên mình sắc màu theo chiều ánh sáng"

Ngón tay tróc sơn và nỗi buồn vĩnh cửu

Cửa kéo đánh sầm!

Ngón tay kẹp chặt trong khe cửa!

Giá như nước mắt có thể cứ tự nhiên mà chảy như vui vẻ thì cười, buồn đau thì khóc!

Có lẽ vì thế ta ko nhặt được một ánh mắt cương lên vô hồn.
Không cảm xúc... chẳng yêu thương... bản năng phòng vệ

Sững sờ... nỗi buồn mắc nghẹn...
nỗi đau chuyền từ ngón tay tróc sơn vào nơi trú ngụ
ủ lên men ...
.... một kỉ niệm!


Ta đợi chờ gì sau cánh cửa trượt qua
Bản lề trơn, hay tự ta làm đau mình vụng dại
nỗi sợ như lũ côn trùng ti tỉ đêm mưa...
phủ lên mình sắc màu theo chiều ánh sáng
....
đục ruỗng nham nhở tấm mành cảm xúc che ngang
nỗi buồn... chuyển mình... vĩnh cửu!

vv