Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Phố lạnh rồi, hạnh phúc sẽ gần thêm

Phố lạnh rồi và môi biết tìm nhau ...


Phố lạnh rồi, ngơ ngác bước chân qua

Gió mùa tựa kẻ xa quê tràn về thương nhớ

Háo hức từng hơi thở

Hôn mỗi mặt người, ve vuốt nỗi mung lung…

Khắc khoải tím bầm trên những ngón tay đan

Cần một cái ôm từ phía sau thật chặt

Một ánh nhìn mang niềm tin vững chắc

Cho ngày lạnh – nhưng không lạnh được những thương yêu…

Phố lạnh rồi, mang hơi ấm tìm nhau

Trên mỗi mũi kim đan với cuộn len mùa cũ xổ tung nằm giữa lãng quên, giờ gió mùa về mới biết mình vẫn còn hữu ích

Choàng lên tình xa cách

Kéo nhau vào cơn khát giấc mơ đôi

Lơ đãng ngày trôi

Quanh co phố nhỏ

Họ yêu nhau bình yên đến buồn tẻ trong ngôi nhà đóng kín những ô cửa sổ, phập phồng lo sợ cái lạnh tràn vào và tình yêu dành cho nhau không đủ thắp lên thành lửa

Chúng mình yêu nhau ngồi ngoài giông gió

Vẫn thấy ấm lòng từ sâu thẳm nơi tim…


Phố lạnh rồi, hạnh phúc sẽ gần thêm

Khi những khoảng cách cũng biết giật mình, sát lại gần nhau giao hòa hơi ấm

Chỉ vầng trăng lạc lõng…

Khát mòn giọt yêu

Phố lạnh rồi và môi biết tìm nhau…

(thơ Lương Đình Khoa)

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Sớm nay, sương xê xích cả chân trời,

GIỤC GIÃ
Xuân Diệu


Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,
Em, em ơi, tình non đã già rồi;
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ! Thời gian không đứng đợi.

Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa,
Nắng mọc chưa tin, hoa mọc không ngờ,
Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết!

Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt:
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài
Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai;
Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.

Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến;
Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành.
Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh,
Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ

Vì chút mây đi, theo làn vút gió.
Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi?
Sớm nay, sương xê xích cả chân trời,
Giục hồng nhạn thiên đi về cõi bắc.

Ai nói trước lòng anh không phản trắc,
Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ?
- Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ,
Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lọi;

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm,
Anh hút nhụy của mỗi giờ tình tự.

Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ!
Em, em ơi! Tình non sắp già rồi...