Đáng nhẽ
Trang sách ước năm xưa
đã đến ngủ bao nàng tiên tuổi nhỏ
chiếc ghế gỗ chơ vơ bên cửa sổ
bao giấc mộng đến ngồi rồi lại ra đi
Một trận mưa bất ngờ, một khung cửa thoáng qua
một gương mặt chập chờn rồi vụt biến
bao con tàu về ga bao con thuyền cập bến
mà riêng em chẳng đến cùng tôi
Em qua bao con đường, em gặp bao con người
em cười nói giữa bao bè bạn
em đặt chân lên bao thành phố khác
mắt em từng in bao tấp nập hoàng hôn
có thể em đã trú mưa cùng anh ở một ngã ba đường
em đi qua cầu thang vô tư có khi còn hát
có lúc em ốm đau mà anh chẳng biết
em sống dưới mái nhà cùng thành phố với anh
mà chẳng gặp nhau dù chỉ một lần
em hay đâu anh khổ anh buồn
anh chờ anh đợi
nghĩ lại còn giận em lắm đấy
em biết không những tháng năm dài
anh như người con giai
ở trong bài hát cũ
đi tìm em phiêu bạt những dòng sông
"một tin trông
hai tin đợi
ba bốn tin chờ
sao chẳng thấy em"
Bây giờ chúng mình đã có nhau
khoảng thời gian còn lại
Thương biết mấy vẫn còn chưa đủ
lẽ nào anh lại trách em
nhưng phải nói cho mà biết
đáng lẽ chúng mình yêu nhau từ lâu.
LQV
Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015
Có một thời nghe lá vàng rơi lòng ta không xào xạc.
Có Một Thời
Có một thời
đến bữa cơm mẹ ngồi đợi vét nồi
răng mẹ rụng lúc nào
không biết nữa.
Có một thời
trẻ con sợ búp bê và
không thích sữa.
Có một thời
anh đi bên tôi mà sao cách trở.
Có một thời
đi về đâu mà ai cũng vội.
Có một thời
hạt bụi cũng quẩn quanh.
Có một thời
nghe hát dân ca lòng ta
mệt mỏi.
Có một thời
nghe lá vàng rơi lòng ta không
xào xạc.
Có một thời
đứng trước tổ chim lòng ta
đầy mưu toan độc ác.
Có một thời
em rực rỡ mà hồn tôi sa mạc.
Có một thời
có một thời
ta đã sống thật sao?
1987
Có một thời
đến bữa cơm mẹ ngồi đợi vét nồi
răng mẹ rụng lúc nào
không biết nữa.
Có một thời
trẻ con sợ búp bê và
không thích sữa.
Có một thời
anh đi bên tôi mà sao cách trở.
Có một thời
đi về đâu mà ai cũng vội.
Có một thời
hạt bụi cũng quẩn quanh.
Có một thời
nghe hát dân ca lòng ta
mệt mỏi.
Có một thời
nghe lá vàng rơi lòng ta không
xào xạc.
Có một thời
đứng trước tổ chim lòng ta
đầy mưu toan độc ác.
Có một thời
em rực rỡ mà hồn tôi sa mạc.
Có một thời
có một thời
ta đã sống thật sao?
1987
Cách một khoảng xanh là đến chỗ mình ngồi
THANH XANH
Anh đang ở rất gần nơi hẹn cũ
Cách một khoảng xanh là đến chỗ mình ngồi
Muốn nhắn với em một dòng tin như thế
Lá xạc xào soạn những tiếng rơi
Cách một khoảng xanh là đến chỗ mình ngồi
Muốn nhắn với em một dòng tin như thế
Lá xạc xào soạn những tiếng rơi
Phố ồn lắm nhưng anh dường nghe thấy
Rất khẽ thôi, những tiếng em cười
Phố bụi lắm nhưng anh dường nghe thấy
Mắt em nhìn xanh lắm những hàng cây
Rất khẽ thôi, những tiếng em cười
Phố bụi lắm nhưng anh dường nghe thấy
Mắt em nhìn xanh lắm những hàng cây
Em đang ở rất xa nơi hẹn cũ?
Khoảng xanh kia làm cả một chân trời
Anh đi mãi chẳng thể nào tới được
Chỗ mình ngồi, nơi hẹn những lá rơi.
Khoảng xanh kia làm cả một chân trời
Anh đi mãi chẳng thể nào tới được
Chỗ mình ngồi, nơi hẹn những lá rơi.
(thơ Ngô Liêm Khoan)
nhặt từ nhà bạn Khung
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)