Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Không thể cho đi nên không dám giơ tay nhận vội \Không thể cất lời nên lặng lẽ lắng nghe

Nỗi cô đơn kiêu hãnh

(Cho T. và L.)

Những con tàu đã chuyển bánh từ lâu

Những dòng sông đã trôi về bến cũ

Những ngôi sao không còn thắp lửa

Những giấc mơ đã chạm ánh ngày…

*

Lòng bây giờ chợt thấy bình yên

Dù buồn vẫn đầy trong khoé mắt

Dù cố nén tiếng thở dài héo hắt

Vẫn bật cười khi nhớ về ngày xưa

*

Năm tháng nhạt nhoà qua những nắng mưa

Buồn vui mấy rồi cũng thành kỷ niệm

Khi đời mình đã không đủ rộng

Trách làm sao ngọn gió vô tình?

*

Không thể bay lên thì đi trên mặt đất yên bình

Không thể bơi giữa đại dương thì bình tâm ngồi xuống cầu tàu chờ đợi

Không thể cho đi nên không dám giơ tay nhận vội

Không thể cất lời nên lặng lẽ lắng nghe

*

Khi lắng nghe hiểu được rất nhiều điều lặng im

Hiểu được cả những điều không thể cắt nghĩa

Hiểu lòng mình đã neo về một phía

Hiểu lòng người mãi như gió lang thang…

*

Gió bấc ngoài kia đã thổi mùa sang

Thổi về cả những dư âm mùa cũ

Lại thấy tiếc đời mình rộng dài không đủ

Cho mây ngàn, gió núi bay qua

*

Có thể một ngày nào đó sẽ trở lại vùng cỏ hoa

Một mình quỳ dưới bóng tường đổ nát

Xác tín lại niềm đam mê đã mất

Minh định lại một niềm tin thơ ngây

*

Rồi có thể sau này ta lại cười chính ta

Rồi lại thấy mọi buồn vui đều là hư vô cả

Nhưng lúc này khi trò chuyện cùng bức ảnh

Khi một mình úp mặt vào gối khóc trong đêm

Khi một mình trên boong tàu nhìn mặt trời lên

Khi một mình trên sân ga vắng vẻ

Ta nhận thấy mình của ngày xưa còn trẻ

Với nỗi cô đơn kiêu hãnh trong lòng…

LH


Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Phố lạnh rồi, hạnh phúc sẽ gần thêm

Phố lạnh rồi và môi biết tìm nhau ...


Phố lạnh rồi, ngơ ngác bước chân qua

Gió mùa tựa kẻ xa quê tràn về thương nhớ

Háo hức từng hơi thở

Hôn mỗi mặt người, ve vuốt nỗi mung lung…

Khắc khoải tím bầm trên những ngón tay đan

Cần một cái ôm từ phía sau thật chặt

Một ánh nhìn mang niềm tin vững chắc

Cho ngày lạnh – nhưng không lạnh được những thương yêu…

Phố lạnh rồi, mang hơi ấm tìm nhau

Trên mỗi mũi kim đan với cuộn len mùa cũ xổ tung nằm giữa lãng quên, giờ gió mùa về mới biết mình vẫn còn hữu ích

Choàng lên tình xa cách

Kéo nhau vào cơn khát giấc mơ đôi

Lơ đãng ngày trôi

Quanh co phố nhỏ

Họ yêu nhau bình yên đến buồn tẻ trong ngôi nhà đóng kín những ô cửa sổ, phập phồng lo sợ cái lạnh tràn vào và tình yêu dành cho nhau không đủ thắp lên thành lửa

Chúng mình yêu nhau ngồi ngoài giông gió

Vẫn thấy ấm lòng từ sâu thẳm nơi tim…


Phố lạnh rồi, hạnh phúc sẽ gần thêm

Khi những khoảng cách cũng biết giật mình, sát lại gần nhau giao hòa hơi ấm

Chỉ vầng trăng lạc lõng…

Khát mòn giọt yêu

Phố lạnh rồi và môi biết tìm nhau…

(thơ Lương Đình Khoa)

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Sớm nay, sương xê xích cả chân trời,

GIỤC GIÃ
Xuân Diệu


Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,
Em, em ơi, tình non đã già rồi;
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ! Thời gian không đứng đợi.

Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa,
Nắng mọc chưa tin, hoa mọc không ngờ,
Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết!

Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt:
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài
Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai;
Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.

Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến;
Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành.
Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh,
Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ

Vì chút mây đi, theo làn vút gió.
Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi?
Sớm nay, sương xê xích cả chân trời,
Giục hồng nhạn thiên đi về cõi bắc.

Ai nói trước lòng anh không phản trắc,
Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ?
- Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ,
Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lọi;

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm,
Anh hút nhụy của mỗi giờ tình tự.

Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ!
Em, em ơi! Tình non sắp già rồi...

Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

Trái tim dù biết hát / Nhưng tình đời dễ đâu

CHUYỆN MƯỜI NĂM TRƯỚC
Becxenov


Chỉ có một lần thôi
Em hỏi, anh im lặng
Thế mà em hờn giận
Để chúng mình xa nhau.


Biết đi đâu về đâu
Con đò không bến đợi
Ôi cây xanh tình đời
Có nghe lời ta gọi


Những mùa xuân đã qua
Tiếng ve về thổn thức
Gió thổi vào đêm hè
Kể chuyện mười năm trước


Nơi tình yêu bắt đầu
Cũng là nơi khó nhất
Trái tim dù biết hát
Nhưng tình đời dễ đâu


Những lứa đôi yêu nhau
Hãy nghe tôi kể lại
Chỉ một lần trót dai
Thế mà thành chía phôi


Chỉ có một lần thôi ...

Thứ Hai, 11 tháng 10, 2010

Đợi chờ mưa nắng hai mùa Ngày không tên khi bên em không là tôi nữa

Mình sẽ xa lạ nhau
Đợi chờ mưa nắng hai mùa
Ngày không tên
khi bên em không là tôi nữa
Mình sẽ xa lạ nhau
Chiều ngủ quên dưới mây trời
Mình sẽ xa lạ nhau em với tôi
(bài hát Ngày không tên do Quang Dũng trình bày)

---------------

(Từ xa lạ thành quen biết rồi lại trở về xa lạ! Cuộc sống này là cả một mớ hỗn độn những vòng tròn. Vòng rời rạc, vòng kết nối, vòng đứt lìa, vòng méo mó, vòng nhiều cạnh... Một đôi ngày sống như chưa bao giờ được yêu, hối hả, kiếm tìm, tò mò... và cuối cùng chỉ là những hư vô tan biến. Một thứ lờ lờ khó diễn tả...)

Một ngày ngươì bước bên tôi
đôi chân lạc miền mê mải
giật mình vội tìm lối rẽ
lối rẽ về miền hư không

Một ngày ngươì bước bên tôi
trái tim trở nên dang dở
đường chiều khắc lên bóng nắng
nghiêng nghiêng về chốn mênh mông

Một ngày ngươì bước qua tôi
một ngày trở nên bình lặng
một ngày nắng ko là nắng
một ngày tôi cuộn vào tôi.

hình như và chắc chắn

Hình như

Người ta thường hay nói "Hình như.."
Bởi chỉ nắm trong tay những điều chưa chắc chắn
Nhưng đôi khi biết nó là chắc chắn
Họ vẫn hoài nghi thích nói: " Hình như..."

Và hình như em bất lực trước ngôn từ
Nên không thể nói với A những điều sâu kín nhất
Nhưng lẽ nào trên đời lại có: "hình như sự thật"
Để không bao giờ chắc chắn được thứ tha?

Người ta vẫn thường nói "Hình như là.."
Để tự an ủi mình, hay làm yên lòng người đối diện?
Anh và em - Ai là thuyền? Ai là biển?
Hay suốt đời cũng chỉ biết hình như....?

Người ta cứ thích lẫn lộn giữa thực và hư
Bởi sự thật phũ phàng hơn ta nghĩ
Nên cứ để bản năng và lý trí
Đi chung đường - không biết sẽ về đâu...???

Người ta cứ nghĩ rằng khi yêu nhau
Sẽ thôi không còn "hình như..." nữa
Rằng thế giới này chỉ có mình hai đứa
Rồi ngang nhiên dám chắc chắn đủ điều.

Bởi chữ "yêu" luôn gắn với chữ "liều"
Nên "hình như" mới trở thành "chắc chắn"
Chuyện chúng mình ... nên nói hay im lặng
Để không nhầm " chắc chắn" với "hình như..."?

Chắc chắn

Em vẫn thường nói tiếng:"hình như"
Và chắc chắn những điều không có thật
Chuyện tình yêu có khi nào được-mất
Những so bì,những tính toán thiệt hơn.

Em vẫn nói trong những phút cô đơn
Hình như em không yêu và em đang chờ đợi
Những ước muốn trong mênh mông dịu vợi
Một ánh nhìn, một cử chỉ, một lời yêu.

Người ta nói "yêu" luôn gắn với "liều"
Nên "hình như" có khi là "chắc chắn"
Nhưng nhiều khi biết yêu là chắc chắn
Vẫn phải dối lòng dùng hai chữ "hình như".

Em không thích lẫn lộn giữa thực và hư
Mà ngược lại, em muốn thực hư rõ rệt
Em với anh, một là thuyền, một là biển
Biển xa thuyền, biển có thấy cô đơn.

Nếu tình yêu không thành ai sẽ mất nhiều hơn
Là em? Là anh? Hay mỗi người một nửa
Chẳng bao giờ có tình yêu dạng đó
Một nửa chắc chắn rồi, nửa còn lại "hình như".

Đã là tình yêu phải là thực, không hư
Cả hai người cùng nhìn về một hướng
Cùng yêu thương và đặt niềm tin tưởng
Sẽ không nhầm "chắc chắn" với "hình như"

Và tình em vẫn đậu bến đợi chờ
Sự ôm ấp, vuốt ve vỗ về của biển
Để được nghe về những lời tha thiết
Tình yêu chắc chắn ở nơi anh.

----------------
vo tình gặp trên net ko biết tg la ai.
đã có lúc mình lẩm bẩm trong đầu hinh như hinh như và hinh như là thế...

gió đầu đông

dường như em đang lạc bước
trong những ngày dài
sợi nắng hanh kéo mùa đông rất ngắn
phố bước qua sóng sánh gió mùa

dương như em đang lạc bước
trong vòng tay anh yên ả
chốn yêu thương em thả mình tĩnh lặng
hư không một lối đi về
mênh mông ơi hỡi mênh mông

dường như em đang lạc bước.
ngay nơi trái tim này
nhịp đập bốn mùa hoang hỏa
cảm nhận mình em khóc cho anh

con đương nào em bước chân đi
có anh, có em,
có thứ tình yêu được viết thành huyền thoại
cái bất tử ngất đi vài ba bận
chợt trở về với vệt xước gió mưa

em tự ru mình em cũng tự ru anh
sợi nắng hanh kéo mùa đông rất ngắn
con đường thì lại quá dài
em tự dắt mình bằng ngọn gió đầu đông



---------------------
mình cất về đây cho mình

Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Cổ tích giữa đời gạn đục khơi trong /Chín bỏ làm mười vê tròn nẻo méo

Ngày nảy ngày nay có một cơn gió...

(Bài thơ copy về từ nhà chị AT)


Cổ tích đời nay không bắt đầu bằng xưa xửa xừa xưa
Dẫu vẫn giản dị lời nghĩa nhân chia sẻ

Vùng vẫy những phận đời méo, tròn, trong, đục
Cũng lẫn lộn thanh âm ngay thẳng, cong queo
Cũng Cám hỗn hào, cũng Tấm thanh cao
Cũng lẫn những mắt người chênh chao cửa sổ

Cổ tích đời nay không bắt đầu từ những xửa xừa xưa
Phức tạp, ồn ào, giản đơn, dịu nhẹ
Thuở trời đất nổi cơn dâu bể
Chính trị, chính em, chính biến, chính tâm

Cổ tích đời nay lexus, a còng
Ngang dọc trái đất tròn, máy bay, nháy chuột
Thoắt hẹp bờ tre, thoắt eo bến nước
Lại phong phanh gió lùa lối lệ làng

Cổ tích giữa đời gạn đục khơi trong
Chín bỏ làm mười vê tròn nẻo méo
Giông gió lặng về mưa xuân nhuần nhị
Bốn phương ngân dìu dặt bổng trầm

Dòng cổ tích trôi dào dạt lắng thầm
Tóc xoã vai mềm, tay nâng mầm nẩy
Những cửa luân hồi, oán ân, buông đẩy
Trái chín, hương bay hoá giải vô thường

Cổ tích bắt đầu từ ngày nảy ngày nay
Một làn gió rẽ mây gọi sớm mai chim hót
Cổ tích nhắc chuyện muôn đời nhung nhớ
Miền an nhiên mưa thuận gió hoà...

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Như ngọn gió một lần sống kiếp gió

Mình đọc được bài thơ này bên nhà chị Hương Dj và thấy rằng mình cũng có những cảm xúc tương tự nên xin copy của chị nguyên cả đọan dẫn

"Có những lúc muốn hát lên nỗi lòng mình, nhưng lời ca chỉ là những lời thì thầm tự hát, có những lúc muốn viết ra nỗi lòng mình, nhưng ngôn từ dường như sáo mòn, trống rỗng. Muốn bay, muốn nhảy, muốn cười thật to và hét lên thật lớn, nhưng tất cả những gì có thể làm chỉ là đi bằng những quãng lặng im..."

Những thành phố mà ta không ghé lại

Anh cũng như em đều từng trượt lỡ, trượt lỡ
Những cơ may
Thoáng vụt
Không chừng đã mở sáng cho ta
Những con đường khác hẳn
Đưa về những trạm dừng cũng khác hẳn ...
Nơi ta được chính mình
Như được bạc
Ở một nhà sòng cực cao sang.
(Nhà sòng đó cuối cùng phải đóng cửa.)
Và ta đứng lên sừng sững rỡ ràng
Giữa trăm nghìn con mắt sửng lặng,
Đích đáng một lần trên trần gian.
Ôi những trượt lỡ thương tâm
Hoặc do mình hoặc chẳng phải do mình,
Thường khi không hiểu nổi
Như tính tình phản trắc của tương lai.

Ôi những thành phố mà ta đã băng qua
Trong một chuyến đi nào
Nhưng rồi không ghé lại.
Ôi những người tình mà ta đã yêu qua
Trên một giao lộ nào
Nhưng rồi không giữ lại.
Phải chăng định mệnh đuổi lùa ta,
Một con thú thuận tùy,
Trên cánh đồng chiều hôm sụp rất vội ?

Những thành phố mà ta không ghé lại
Biết đâu chẳng có một con đường
Mà ta bồi hồi đi suốt đời ta
Như một người tri mệnh
Chẳng tưởng vọng gì hơn.
Những thành phố mà ta không ghé lại
Biết đâu chẳng có một con người
Mà ta yêu suốt đời ta thắm thiết mãi
Như một vầng trăng rời rợi cổ thi
Nghìn năm không xế lặn.
Hẳn em tin có những con người để cả đời mình miệt mài chuẩn bị
Một tình yêu,
Một tình yêu trác tuyệt
Trùm lấp thời gian,
Khuất phục vô thường,
Sau bao nhiêu là phác thảo lan man.

Em muốn lên rừng,
Muốn xuống biển ...
Vì cớ gì chẳng thả mình đi
Như ngọn gió một lần sống kiếp gió
Hạnh ngộ mênh mông ?
Sao phải tự giấu mình
Trong đám đông thường tục,
Gọi không nghe
Dẫu biết rõ chẳng thể nào hội nhập ?
Sao chẳng đứng riêng ra,
Rực chất sáng của mình
Như khối tượng lân tinh
Ngời ngời tiêu hủy lấy
Dẫu phải làm cái đích ném tang thương ?
Sao chẳng một lần ghé lại thành phố đã băng qua,
Ghé lại giấc mơ một đời chưa tỏ rõ ?
Sao cứ phải ngồi già trên thềm cửa tiếc thương,
Chờ tối đến với ngọn đèn thắp sẵn ?

Và chuyến tàu đó vẫn băng qua thành phố đó
Thường trực chở theo em, một hành khách vô hình
Thờ thẫn từ ô cửa nhìn ra ...
Anh yêu em bóng nhỏ đường dài
Đi lại thời con gái xa xôi,
Cỏ hoa bối rối,
Rừng tóc biếc chiêm bao
Ngan ngát hương đêm
Hay hương của những gì còn bay tản trong đời
Để rồi sẽ mất hẳn.
Anh yêu em vầng trán hắt hiu
Gợn mơ hồ nét tuổi
Như trang sách võ vàng nào
Khuya khoắt thức,
Hiển lộ những lần vấp ngã,
Tan nát mọi nâng niu.
Anh đau đớn như chính mình vấp ngã.

Ồ, sao chẳng là người cũ của nhau
Gặp từ trước, tránh lỗi lầm phụ rẫy ?
Hãy yêu nhau trọn vẹn một lần một,
Đền bù nhau cho kịp trước ngày mai.
Hãy yêu nhau trọn vẹn một lần một,
Bám víu từng khoảnh khắc còn bên nhau.
Ôi hạt mưa sa ngoài bãi cháy,
Một lần thôi cũng tiếng là mưa.
Việc đời thường khi bất xứng ý ...
Vinh quang cho người chọn được định mệnh mình,
Dù với giá nào cũng khứng trả.
Anh muốn viết một bài thơ mới cho em
Trên trang giấy đã ố vàng quên lãng.
Anh muốn ngắt một cành hoa lạ cho em
Trên cuộc đất đã phơi trần hạn hán.

Mai ta đi rồi.
Mai ta đi rồi,
Họa chăng còn một ít tàn tro
Từ bếp lửa qua đêm ngoài quãng trống.
Gió thổi bay tan
Trong một khoảng luyến thương
Nghe chừng cũng ngắn ngủi.
Ôi những thành phố mà ta chỉ băng qua
Mãi còn mơ ước ghé.
(Tô Thuỳ Yên)

Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2010

Đừng đánh thức những điều không thể

Khi ta không hai mươi

Khi ta không hai mươi
Mọi buồn vui chẳng thành giông thành gió
Mọi ánh nhìn đâu dễ sẻ chia
Chờ mong đầu này, chừng mực ở đầu kia
Em đếm tuổi như nắng ngoài khung cửa

Khi ta không hai mươi
Chẳng dám thức vì đêm trăng đẹp
Bao đắn đo còn - mất
Thời gian cắt tỉa đam mê

Mùa quả chín ta về vườn cũ
Nghe chim gõ kiến đánh thức quả na xanh
Mùa thu bao giờ mùa thu mong manh
Mùa ổi chín nhắc một ngày ta lớn.

Khi ta không hai mươi
Như hạt lúa bắt đầu ngậm sữa
Như cây gỗ bắt đầu làm thớ
Đừng rủ ta mọc non
Đừng đánh thức những điều không thể

Bài thơ của nhà thơ, nhà báo nữ Nguyễn Thị Kim Cúc.

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Bởi những điều không thể và có thể

(September 17, 2007)


Giá đừng có ngày … anh nói yêu em
Để cuộc sống em ko thêm nhiều nốt nhạc
Và nỗi buồn ko trở nên trống trải
Phút xao lòng ko bay bổng thành thơ

Giá đừng có ngày… anh nói yêu em
Cho cái nắng gắt gao bỗng như diụ lại
Cho cơn gió cũng trở nên tha thiết
Thoáng giao mùa không xao xuyến lòng em

Giá đừng có ngày… anh nói yêu em
một chút đổi thay cũng khiến lòng suy nghĩ
một chút hững hờ rơi dài hơi thở
để khoảng vắng kia không in một bóng hình

Giá đừng có ngày... anh nói yêu em
Để em biêt sẽ có ngày không còn gì hết
Bởi những điều không thể và có thể
Cứ mãi quẩn quanh trong cuộc sống thường ngày

Giá đừng có ngày... anh nói yêu em
Để em biết không dễ gì quên được
Như bài thơ viết mãi còn dang dở
Trả lại em đi...
ngày…
Anh chưa nói
thành lời!
---------------

Thứ Sáu, 7 tháng 5, 2010

Chỉ thấy một con người.

Em bé lên 6 tuổi
Tác giả:Hoàng Cầm

I

Em bé lên sáu tuổi
Lủi thủi tìm miếng ăn.
Bố: cường hào nợ máu
Đã trả trước nông dân.
Mẹ bỏ con lay lắt
Đi tuột vào trong Nam.
Từ khi lọt lòng mẹ
Ăn sữa, ngủ giường êm,
Áo hoa lót áo mềm.
Nào biết mình sung sướng.
Ngọn sóng đang trào lên
Ai nghĩ thân bèo bọt;
Nhưng người với con người
Vẫn sẵn lòng thương xót.
Có cụ già đói khổ
Lập cập đi mò cua:
Bố mẹ nó không còn,
Đứa trẻ này gầy còm,
Bỗng thương tình côi cút;
Cụ nhường cho miếng cơm.
Chân tay như cái que,
Bụng phình lại ngẳng cổ,
Mắt tròn đỏ hoe hoe
Đo nhìn đời bỡ ngỡ:
“Lạy bà xin bát cháo
Cháu miếng cơm, thầy ơi!”

II
Có một chị cán bộ
Đang phát động thôn ngoài,
Chợt nhìn ra phía ngõ
Nghe tiếng kêu lạc loài
Chị rùng mình nhớ lại
Năm đói kém từ lâu
Chị mới năm tuổi đầu
Liếm lá khoai giữa chợ.
Chạy vùng ra phía ngõ
Dắt em bé vào nhà,
Nắm cơm dành chiều qua
Bẻ cho em một nửa.
Chị bần cố nông cốt cán
Ứa nước mắt quay đi:
- “Nó là con địa chủ
Bé bỏng đã biết gì;
Hôm em cho bát cháo,
Chịu ba ngày hỏi truy”.
Chị đội bỗng lùi lại
Nhìn đứa bé mồ côi
Cố tìm vết thù địch.
Chỉ thấy một con người.
Em bé đã ăn no
Nằm lăn ra đất ngủ;
Chị nghĩ: “sau lấy chồng
Sinh con bồng bú sữa”.

III
Chị phải đình công tác
Vì câu chuyện trên kia.
Buồng tối lạnh đêm khuya
Thắp đèn lên kiểm thảo.
Do cái lưỡi không xương
Nên nhiều đường lắt léo;
Do con mắt bé téo
Chẳng nhìn xa chân trời;
Do bộ óc chây lười
Chỉ một màu sắt rỉ,
đã lâu nằm ngủ kĩ
Trên trang sách im lìm;
Do mấy con người máy
Đầy gân, thiếu trái tim!

IV
Nào “liên quan phản động”
“Mất cảnh giác lập trường”.
Mấy đêm khóc ròng rã
Ngọn đèn soi tù mù,
Lòng vặn lòng câu hỏi:
“Sao thương con kẻ thù?
Giá ghét được đứa bé
Lòng thảnh thơi bao nhiêu!”

----------------

Hôm rồi đọc tin nhà thơ Hoàng Cầm mất mình lục tìm vào trang thơ của ông và mình thấy thích hai bài thơ này.

Biết đâu em vẫn lửng lơ hát buồn.

Anh đi và em đi

Anh đi về phía không em
Em đi về phía dài thêm bão bùng

Anh đi sắp đến vô cùng
Em đi sắp đến cánh hồng đang rơi

Bảy mươi đứng phía ngoẹn cười
Tám mươi đứng khóc nẻo đời chưa khô

Trăm năm nhào quyện hư vô
Biết đâu em vẫn lửng lơ hát buồn

---------------------------------

...

Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2010

Để yên những gì vốn thế

Suy tưởng

1.

Có những năm tháng không mùa, buồn vui không hình không dạng

Tất cả nhạt nhòa

Như mây

Như gió

Thổi qua triền miên tháng ngày…


2.

Có những cảm xúc không tên, lẫn lộn trong rất nhiều trùng lặp

Ta nhặt ra từ mớ hỗn độn

Một hai con chữ

cho mình


3.

Có những trang sách trắng tinh, hàng ngày vẫn được đọc lên thành tiếng

Nhưng khi ký tự chỉ là những cái vỏ rỗng

Nó chẳng chuyên chở được gì


4.

Ta mong tháng năm có mùa, mong gọi tên được cảm xúc

Ta viết bằng ngôn ngữ dị biệt của loài chim sơn tước

(Có khi là của loài voi

Mà cũng có thể là tiếng tru của sói rừng)


5.

Rồi ta nhận ra mùa khiến cuộc đời biến chuyển, xoay vần

Cảm xúc đã định danh thì không còn phiêu du, chất ngất

Voi và sơn tước chẳng có gì liên quan hay ăn nhập

Làm sao có thể hiểu nhau khi một loài dưới đất, loài kia lại cứ chấp chới bay lên?


6.

Thôi thì trả voi về rừng chiều, trả sơn tước về trời đêm

Để yên những gì vốn thế

Tạm quên những gì không thể

Khép lại suy tưởng điên rồ…


Lưu Hương

-----------------------

em thích bài này của chị nên xin phép copy về đây

thấy nhiều cảm nhận trùng lựap với bản thân mình :)

Thank Chi

Thứ Sáu, 16 tháng 4, 2010

khát khao con tim sao mãi đợi chờ ...


em đi tìm một nửa của em (November 15, 2007)


Em đi tìm một nửa của em
Đường khuất nẻo,
Bước chân mải miết
Có phải đây một nửa riêng mình?!


Hạnh phúc dâng tràn
Ngọt ngào chan chưá
Nụ cười mải vui trên môi…
Quên nét buồn
....
Vụng về nơ tình em thắt
óng ánh sợi duyên buông
tặng anh,
âu yếm,
ngón tay đan
...


rồi một ngày vắt vẻo
óng ánh duyên tơ… hững hờ
lỏng lẻo bàn tay… trượt khẽ


em vụng về!
...
thất vọng
...
nửa yêu
...
...
Em đi tìm một nửa của em
chỉ một mình em ko còn ai nữa
sợi tơ duyên cả hai cùng kết
nơ tình yêu, âu yếm, trao nhau


một nửa tình yêu sáng mãi nơi nào
dẫn bước chân em đừng hụt hẫng
đường khuất nẻo em đã nhiều thua thiệt
khát khao con tim sao mãi đợi chờ.


Anh!
hãy là một nửa của riêng em.
Hạnh phúc, yêu thương, ngọt ngào, cay đắng...
Nụ cười vui ko mải miết biết nhịn nhường.
Nỗi buồn chia đôi nhẹ nhàng cùng gánh


Tình yêu của em ơi! 
Con tim yêu rộn ràng hoà nhịp
Em tìm anh
Một nửa dành riêng mình!




(tôi viêt cho bạn yêu, thương bạn nhiều)


Bạn tôi mấy ngày nhiều tâm tư quá. Tôi bận rộn ko ghé nhà bạn để hôm qua, hôm kia vào thăm mà thấy mình như vô tâm thế. Tình yêu chẳng thể là lon nước ngọt để bạn nhâm nhi hay cất vô tủ lạnh để có thể luôn biết mình đang có. Bạn hỏi làm sao để biét đâu là nưả củ mình để chọn cho đúng.... làm sao nhỉ tôi cũng chẳng biết nưã. chẳng có gì gọi là trọn vẹn trong cuôc sống. Đừng sở hưũ cái vô hình... 

Thứ Năm, 8 tháng 4, 2010

Để mỗi đông về thổi buốt những vàng son…

ẢNH CỦA VÔ HÌNH


Có thể nào không anh
Chụp được hình cơn mưa chiều nay trên lối phố
Dệt muôn ngàn sợi tơ
thành nỗi nhớ
Lăn trên phím đàn là ngõ vắng
buông lơi…

Có thể nào chụp được không anh ơi
Hình cơn gió gầy ủ ê trên ngói vỡ
Phố oằn lưng gánh những đổi thay
dang dở
Để mỗi đông về thổi buốt
những vàng son…

Có thể nào chụp được nỗi cô đơn
Cho ta cầm trên tay và xé
Ai đó đợi ai trong chiều đông lặng lẽ
Giọt giọt cà phê tí tách đếm mong chờ

Anh có thể nào chụp được những cơn mơ
Hoang hoải đuổi đeo những đêm dài mộng mị
Ngọn lửa cháy trong tim người nghệ sỹ
Dẫu tàn hơi vẫn sáng đến nao lòng…

Em buồn cười, em vô lý phải không
Bởi muốn cầm trên tay những khoảnh khắc tháng năm
đã vô tình
đánh mất
Bởi sợ những phôi pha theo dòng đời
tất bật
Nên chọn vô hình để níu giữ
Bình yên
Mong anh về
Chụp nỗi nhớ
Triền miên…

Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010

Anh yêu em Cau sáu bổ làm ba

Với em!
Thứ tư, 18/03/2009 12:35 pm

Anh yêu em

Cau sáu bổ làm ba

Bởi ngượng ngịu,
Cau chia thành 10 miếng.

Tình thương mến
Chẳng thể nào đong đếm

Trái cau kia đâu nói hết lòng mình
...........

Em!

Đừng nghĩ giản đơn: "...Chỉ phụ nữ chúng mình"
Đêm đông lạnh, cánh đàn ông chính là người yếu đuối
Nhờ bóng đêm, giấu cái nhìn bối rối
Mượn rượu nồng sưởi ấm phía không em

............

Đây trầu xanh,vôi thắm, môi êm,
Trái cau sáu... anh chia thành hai nửa
Nửa tặng em - lời thương chưa dám ngỏ
Nửa giữ cho mình
Hai tiếng:
Yêu em!

Soida(HG)

Ái tình đâu chỉ màu xanh!

Chiềng làng, chiềng chạ... em yêu
Làng mình khối kẻ đặt điều ... bảo
Ừ thì em lẳng, em lơ
Táo kia rụng khắp sân chùa... em vô
Nam mô ơi hỡi nam mô
Tưởng rằng tri kỷ hoá cô lộn chồng
Giời ơi, có khổ em không
Xuân tình đương độ, nửa nồng đương nhen
Dằn lòng chửa hết hơi men
Táo kia nỡ cắn, lại thèm của chua
Ngẩn ngơ ra ngóng và chờ
...
Chanh chua thì khế cũng chua
Cửa chùa không đặng, thày chùa vô duyên
Nam mô phật pháp vô biên
Lưới tình kia nhuốm màu thiền... nam mô
Điạ nam mô, Thiên nam mô
Chính chuyên em có mấy bồ* đó anh
Ái tình đâu chỉ màu xanh
Vì yêu nên nỗi... em đành lẳng lơ

(Hôm nay em tìm lại vào blog của soida va copy một vài bài thơ em thích vào đây - cám ơn anh Soida)
mình thích bài này vì cái sự chua ngoa của lão

Đốt đuốc tôi đi tìm chính tôi!

ĐI TÌM I
(Entry for August 17, 2007)


Nặng mang tâm sự của người
Tôi về tìm lại cái thời đã qua
...........................................

Tôi đem đuốc đốt giữa ban ngày
Soi rõ trần gian, tìm đắng cay
Đắng cay từng giọt rơi xuống cát
Cát hoá sinh linh giữa chốn này

Đốt đuốc đi tìm cái đắm say
Cùng bao khao khát của tháng ngày
Thời gian sương khói mờ nhân ảnh
Thoáng thấy đâu đây bóng hình ai

Đốt đuốc tôi đi giữa dòng đời
Tìm chút xuân tình của đôi môi
Người đời xuôi ngược, tôi vô cảm
Như kẻ mộng du cất tiếng cười

Đốt đuốc tôi đi tìm chính tôi
Tìm lại vần thơ đã đánh rơi
Vần thơ theo gió bay đi mất
Còn lại lo toan với nợ đời.


------------------------------------------

Ai đem đặt núi cnh sông,
Đặt thương cnh nh, đặt mong cnh ch
Ai
đem tin đặt cnh ng
Ai
đem tôi đặt cnh "cô láng ging"?

Ng
ười ta đốt đuc đi đêm
Còn tôi
đốt đuc gia min trăng thanh
Đi tìm một chút nng hanh
Đi tìm mt th mong manh vô hình

Soida (HG)

Ai? Còn ai nữa hay không

Em đi tìm ... (họa)

Trăng kia khuyết quá nửa rồi
Vơi vơi một nửa, cho người ngẩn ngơ
Hình như... gió thoảng vu vơ:
Nửa trăng khuyết, đang lén chờ mây lên!
Hình như em, hình như anh
Hình như...họ nói... chúng mình... hình như.

Hình như bông gạo ngây thơ
Chiều xuân theo gió lượn lờ đồng anh
Hình như hôm ấy... cỏ xanh
Da trời rám nắng, má anh rực hồng
Gió đưa bông gạo sang sông
Đò ai neo bến, ngóng trông ... một người
Ai đem mây rải lưng trời
Ai đem hoa gạo thả trôi theo dòng
Ai? Còn ai nữa hay không
Chiều buồn thả một tiếng lòng vào thơ!

Thứ tư, 18/03/2009 12:14 pm
Tặng Ộp
Copy bài thơ này từ blog của sỏiđá

Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2010

Em về trắng đầy cong khung nhớ

Bóng Chữ
Sáng tác: Phú Quang.
Thơ/lời: Lê Đạt.


Xa em rồi anh mới thấy em như một thời thơ nhỏ
Em về trắng đầy cong khung nhớ
Mưa mấy mùa, mây mấy độ thu
Vườn chợt thức một mùa hoa đi vắng
Vườn chợt thức một mùa hoa đi vắng
Em vẫn đây mà em ở đâu ?


Thứ Năm, 4 tháng 2, 2010

Ru em ngồi yên nhé\ Tôi tìm cuộc tình cho.

RU TÌNH

Trịnh Công Sơn

Ru em đầu cơn gió
Em hong tóc bên hồ
Khi sen hồng mới nở
Nụ đời ôi thơm quá
Ru em tình khi nhớ
Ru em tình lúc xa
Ru cho bầy lá nhỏ
Rụng đầy một mùa Thu

Ru khi mùa mưa tới
Ru em mãi yêu người
Ru em hoài bé dại
Một hồn thơm cây trái
Ru em chờ em nói
Trên môi tình thoát thai
Ru em ngồi yên đấy
ru tình à...ơi

Ru người ngồi mãi cùng tôi
Ru người ngồi mãi cùng tôi

Ru em hài nhung gấm
Ru em gót sen hồng
Ru bay tà áo rộng
Vừa tình tôi chấp cánh
Ru trên đường em đến
Xôn xao từng tiếng chim
Ru em là cánh nhạn
Miệng ngọt hạt từ tâm

Ru em tình như lá
Trăm năm vẫn quay về
Môi em là đốm lửa
Cuộc đời đâu biết thế
Xin em còn đâu đó
Cho tôi còn tiếng ru
Ru em ngồi yên nhé
Tôi tìm cuộc tình cho.

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

Lỗi lầm

(Tặng bạn – chẳng có lời khuyên nào đâu bạn ạh)

Ngày mưa! lỗi lầm nặng hạt
Rơi rơi thảng thốt nơi nào

Nước mắt cứ khô
Thánh thót
Lặng nghe như tiếng sóng thét gào

Lỗi lầm đến từ đâu
Từ đôi bàn tay mềm yếu?
Từ con mắt đong đưa lơi lả?
Từ con tim nhẹ rung nhịp yêu thương
Yêu? ko yêu?
Như trò chơi con trẻ

Nhẹ tay thôi… vỡ mất
Chút lung linh
Vỡ vụn mảnh lỗi lầm!!!

Cẩn thận!
Mảnh vỡ
Lỗi lầm…

đâm!!!
nhức nhối!

Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2010

Tình ơi

Quốc Bảo


Người xa mấy rừng, xa mấy ngàn vực sâu.
Người xa mấy mùa ko thấy nhau buồn rầu.
Người xa cách người khi cất lời hẹn sai.
Người chưa biết khóc mộng bay.

Người chưa biết tình đang hát gọi mùa đông.
Tình đang hát dài như trút hơi cầm lòng.
Là ta nhớ tình ta giấu đi hàm oan.
Tình yên ấm nhé đừng tan.

Tình yên ấm rồi em sẽ nghe,
tự nhiên khóc oà khi có nhau .
Lệ rơi sáng loà ko giấu nữa tình đau.
Tình đau miễn là em sẽ về.

Về ta nối lại tơ tóc xưa, rồi ta có tình ta đón đưa.
& em sẽ gần ta chút nữa tình ơi.
Vì ta sẽ cần em suốt đời.
Mà em vẫn chờ, em vẫn chờ mùa đông.

Mà ta vẫn còn thao thức trong đèn mồi .
Vì em sẽ về cho ngỡ ngàng rồi đi.
Mùa theo gót ấy mùa ơi.
.........
1 đêm thúc trọn ta bỗng thấy tình vui,
để khi sáng lại ta khóc vùi.