Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Không thể cho đi nên không dám giơ tay nhận vội \Không thể cất lời nên lặng lẽ lắng nghe

Nỗi cô đơn kiêu hãnh

(Cho T. và L.)

Những con tàu đã chuyển bánh từ lâu

Những dòng sông đã trôi về bến cũ

Những ngôi sao không còn thắp lửa

Những giấc mơ đã chạm ánh ngày…

*

Lòng bây giờ chợt thấy bình yên

Dù buồn vẫn đầy trong khoé mắt

Dù cố nén tiếng thở dài héo hắt

Vẫn bật cười khi nhớ về ngày xưa

*

Năm tháng nhạt nhoà qua những nắng mưa

Buồn vui mấy rồi cũng thành kỷ niệm

Khi đời mình đã không đủ rộng

Trách làm sao ngọn gió vô tình?

*

Không thể bay lên thì đi trên mặt đất yên bình

Không thể bơi giữa đại dương thì bình tâm ngồi xuống cầu tàu chờ đợi

Không thể cho đi nên không dám giơ tay nhận vội

Không thể cất lời nên lặng lẽ lắng nghe

*

Khi lắng nghe hiểu được rất nhiều điều lặng im

Hiểu được cả những điều không thể cắt nghĩa

Hiểu lòng mình đã neo về một phía

Hiểu lòng người mãi như gió lang thang…

*

Gió bấc ngoài kia đã thổi mùa sang

Thổi về cả những dư âm mùa cũ

Lại thấy tiếc đời mình rộng dài không đủ

Cho mây ngàn, gió núi bay qua

*

Có thể một ngày nào đó sẽ trở lại vùng cỏ hoa

Một mình quỳ dưới bóng tường đổ nát

Xác tín lại niềm đam mê đã mất

Minh định lại một niềm tin thơ ngây

*

Rồi có thể sau này ta lại cười chính ta

Rồi lại thấy mọi buồn vui đều là hư vô cả

Nhưng lúc này khi trò chuyện cùng bức ảnh

Khi một mình úp mặt vào gối khóc trong đêm

Khi một mình trên boong tàu nhìn mặt trời lên

Khi một mình trên sân ga vắng vẻ

Ta nhận thấy mình của ngày xưa còn trẻ

Với nỗi cô đơn kiêu hãnh trong lòng…

LH