Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Có một ngày em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác/Những nỗi buồn của mùa mưa khác


Có Một Ngày

Có một ngày em không yêu anh
Em trở về nơi xa với chiếc áo anh chưa tìm thấy
Có một ngày em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
Những nỗi buồn của mùa mưa khác
Những buồn vui anh không có bao giờ

Ngày em không yêu anh
Em tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ
Chiếc áo sờn vai em đã thay bằng màu áo khác
Ngày ấy anh bắt đầu bằng bước chân của ngày quên em

....

Anh đã là một chàng trai với màu tóc khác
Riêng năm tháng cuộc đời vẫn như ngày xưa .


vô đề

Em!
người đàn bà chưa biết hát tình ca
Níu vào anh
ăn mày chút buồn xa xỉ
Anh hào phóng
tặng em vài vỉ
Rút sợi buồn
em gẩy bản tình ca!

vv

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

mắt em buồn hơn một vạt trăng suông / anh chìm đắm ở trong đôi mắt ấy


Chúc em ngủ ngon

đêm nay em ngủ có lạnh không?
xin cẩn thận đắp thêm chăn ấm
ngày rất ngắn đêm rất dài và anh sợ lắm
ngọn gió nào ùa vào căn phòng
mang theo lạnh buốt của mùa đông
làm em nửa đêm tỉnh giấc
anh sẽ hôn một triệu lần lên đôi mắt
chúc em ngủ ngon
khi khép cửa
mọi muộn phiền rớt lại phía sau
cơn mưa trên đường phố sẽ tan mau
cơn gió hắt hiu trở nên ngoan ngoãn
sẽ mang nắng về trên từng nụ hoa ngâu
đêm nay anh rất sợ
em nằm cô đơn nhưng mộng dữ quay về
chúc em ngủ ngon
ngày hẹn hò xuôi ngược
đường ta đi cây lá ngủ yên rồi
đêm ta về chỉ kịp chạm vào môi
lời từ giã
chứ không thể hôn nhau đắm đuối
chứ không thể nằm bên nhau mỗi tối
anh tắm trong hoan lạc mưa nguồn
mắt em buồn hơn một vạt trăng suông
anh chìm đắm ở trong đôi mắt ấy
chúc em ngủ ngon
và cầu mong suốt đời em chỉ thấy
đồi cỏ xanh có bướm trắng bay về
một ngôi nhà ô cửa sổ sơn xanh
anh ngồi làm thơ
những bài thơ xếp đầy dưới gối
ru em ngon giấc từng ngày
mỗi giấc mơ tinh khiết nắng ban mai

Lê Minh Quốc

Nhưng tôi vẫn muốn mãi mãi giật mình xúc động/Được thấy em nhiều ở chốn không em ...


NHỮNG CÁI GIẬT MÌNH 

Nhiều khi đang đi trên đường phố đông người
Tôi giật mình sững lại :
Đột nhiên hiện về gương mặt thân wen ấy 
Rồi lướt nhanh , thoắt lạ giữa dòng đời 

Em rõ ràng không có ở đây 
Ai đó giống mà không thể giống 
Nhưng tôi vẫn muốn mãi mãi giật mình xúc động
Được thấy em nhiều ở chốn không em ...

Tôi cất đi những cái giật mình 
Của một thời tôi yêu em kì lạ
Để đến sau này lỡ tôi chẳng còn gì để cho em cả
Tôi sẽ tặng em ...những cái giật mình ...

( Phạm Đình Ân )


Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

năm, tháng hẹp vô cùng, một hạnh ngộ/ ngửa tay xin, chỉ được chút mùa đông


n ă m, .t h á n g .h ẹ p .v ô .c ù n g, .n h ư .n ỗ i .n h ớ


năm, tháng hẹp vô cùng, như nỗi nhớ
em: quẩn quanh tù túng góc trái tim
gắng vói tay, vén hồn mình, mở cửa
hắt ngược vào bóng hạnh phúc oan khiên

năm, tháng hẹp vô cùng, một hạnh ngộ
ngửa tay xin, chỉ được chút mùa đông
kéo cổ áo, che mảnh đời cơ khổ
cuộc tình thừa em bố thí, cho không!

năm, tháng hẹp đến không ngờ tận, tuyệt!
thời gian qua, không kỷ vật để phôi pha
đọc lại lời thơ chỉ là lời tiễn biệt
mà cứ ngỡ vừa tỏ tình mới hôm qua

năm, tháng hẹp hơn trái tim vất vả
căng, phồng lên vẫn không đủ cho nhau
em đưa mắt nhìn trái tim cũ kỹ
vá làm sao! vết dị tật, hư hao!

năm, tháng hẹp như bước đời túng, quẫn
những bước đời khúc khuỷu nỗi gập ghềnh
em có đến dù một chút mưa, hay nắng
dù hẩm hiu cũng khuỵu nỗi nhớ, quên

năm, tháng hẹp đến độ không chỗ trú
đất, trời hẹp hòi chẳng một khoảng tạm dung
tình cảm mình như lề đường chật, hẹp
em cũng dành, lấn anh vào khúc lâm chung

năm, tháng hẹp như một khung cửa hé
mở không ra, bản lề đã rỉ, mòn
em làm sao? để tâm tình rỉ, sét
anh cũng chẳng lòn, lách được để sinh tồn

năm, tháng chật như lời lẽ cắng đắng
như giọt mưa lạnh quất mặt mùa Ngâu
như hiên mẻ qua bao mùa mưa, nắng
như mái dột, ướt nhẹp cả vai, đầu

năm, tháng cụt như ngõ không lối thoát
anh chả buồn bẻ tay lái, quay đầu
ở khúc nào, bão giông cũng xé toạc
tình riêng, chung rách nát giống như nhau

năm, tháng chật chội mỗi mình anh bơi, lội
sải hoài tay, chẳng qua được con sông
sóng tương tư, em vô tình đưa tay quậy
đục cả dòng, như sương mù mùa đông!

N.Nguong

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Ổ khóa đã tự thiêu / Then cài / Còn tro than âm ỉ…

ĐÂY CHÌA KHÓA…

Ngôi nhà em
Những cánh cửa chưa bao giờ mở

Lối vào ngút ngút mây thưa
Dậu nghiêng bìm bìm liếc gió…

Em
vắng
quá lâu ngày
lạc lối giữa điệp trùng hư ảo…

Đừng giận những chiếc chìa hoen gỉ
Ổ khóa đã tự thiêu
Then cài
Còn tro than âm ỉ…

Mặc lũ chim hoang
Nổi đóa với anh như kẻ trộm
Mặc bọn thạch thùng
sượng sùng
dở bữa ái ân…

Đừng nhận ra
kẻ lạ
là em
chớp mắt
vì sao xa thẳm…

Mình cùng nín thở…

Nến lạc mùa
run rẩy
bừng lên…

Phạm Tường Vân

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

Có khi mình lạc mất mình


LẠC!
Có khi lạc giứa cơn mưa
Có khi lạc giứa đón đưa đợi chờ
Có khi lạc giữa cơn mơ
Có khi lạc giứa bơ vơ tháng ngày
Có khi lạc giứa cơn say
Có khi lạc giứa ngón tay tội tình
Có khi mình lạc mất mình
Có khi bóng lạc mất hình .
Về đâu?

thích bài này của bác KN nên vác trộm về


Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Cho tôi một ngày chức năng vô lý!



Chiều Vô Nghĩa
Tác giả: Trần Dần

Gió thổi quá tay
Lạnh cây bàng bé…
Chiều thu cổ lỗ sĩ
Công viên đông chí
Sương sa cà khịa
Cho tôi một ngày chức năng vô lý!
Để tôi ngồi vô nghĩa nhất
Vô tri…

Lại cuộc mộng du bước thấp lắc lư/Hồ như ta không đi phố xá bước lùi


Mộng Du
Quốc Bảo - Mai Khôi

Một người mộng du
bước thấp ngất ngư hồ như
đêm không trôi bước thế suốt đời
Một người ngồi say
tiếng hát cuồng quay
màn mưa vây xung quanh trắng xóa

Những ngày lặng im những giờ lặng im
Đời thế mà vui với cơn mê không tên
Suốt đời tìm nhau có tìm được đâu
Người sát kề bên ta không nhớ.

Lại cuộc mộng du bước thấp lắc lư
Hồ như ta không đi phố xá bước lùi
Gọi là tìm nhau có đi tìm đâu
màn mưa vây quanh thân tối ám

Những ngày lặng im những giờ lặng im
Đời thế mà vui với cơn mê không tên
Suốt đời tìm nhau có tìm được đâu
Người sát kề bên ta không nhớ.
..............


Thứ Hai, 30 tháng 7, 2012

Nói với một trái tim

(thích bài thơ này của chị An Thảo...
đôi khi con người ta cứ ôm bực dọc rồi hậm hực với người đời... làm rỉ máu trái tim)

Nếu tim Người mang một nỗi gì
Nhức nhối
Căng mủ đau 

Đừng ngần ngừ
Chích nó ra
Trút vào tôi
Cứ việc 

Rỉ rách trôi đi
Cuồn cuộn trôi đi
Thỏa sức 

Tôi lắng nghe
Tôi cất giữ
Tôi hiểu
Và tôi sẽ quên đi... 

Nếu tim Người nhức nhối
Cứ xả đi 

Đừng một mình
Rạn
Vỡ


----------------
An Thảo

anh lận đận nên chân khập khễnh / bước chân cao, thấp què quặt đời

thời này chẳng còn ai tình tự
.....
dán lại một bài thơ của người bạn :)

Lận đận

anh thi sĩ trái tim đi truớc
thơ tình nằm vắt vẻo trên vai
lò dò theo em, sau vài bước
trời sinh em con mắt có đuôi...

em kiêu kỳ, hỉnh mũi đi trước
tóc ngắn hơn tơ vướng trên vai
địa ngục đằng sau, đừng lùi bước
đừng dại khờ, lùi lại cặp tay

anh lận đận nên chân khập khễnh
bước chân cao, thấp què quặt đời
hai đứa mình biết sao cho xứng
có cặp kè cũng trặc trèo thôi

anh an phận nên đành quanh quẩn
bắn chim, xâu cá vũng ao buồn
đợi đêm về, làm thơ vớ vẩn
trộn chút tình gói ghém yêu thương

em như trăng rằm hôm mười tám
vành vạnh trên cao, vằng vặc hồn
bầu trời đêm vốn nhiều mây xám
chẳng có chân nhưng rất tinh khôn

sống bao năm trên thuyền lận đận
ngày như đêm quen thói Trương Chi
biết sao hơn, khi đời túng bẩn
quấy nhiễu người: tiếng sao ngu si

anh có mỗi lời thơ bạc hạnh
sắp xếp thành tình tự du dương
trên mặt hồ, theo trăng lóng lánh
tung tăng bỡn cợt, rất hoang đường

_____________________________

N N g u o n g

Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

"Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất"

Xa lắc mùa Thu

Em không đến trường mùa thu năm ấy nữa
Em không đến trường cả mùa thu năm sau
Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa
Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu


Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu
Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc
Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay ký ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng


Biết em còn đến lớp với tôi không
Lo phấp phổng tháng ngày trôi vội vã
Nắng ký thác đời mình trên sắc lá
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi


Tôi quá tuổi học trò từ đấy em ơi
Chiều nay trước cổng trường rươm rướm nước mắt
Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất
Con gái tôi tan lớp giục tôi về.

------------------------
Trương Nam Hương

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

Bắt đền!


Em  đi bắt đề gió,
Em đi bắt đền mây
Em đi bắt đền người
Em đi bắt đền em

Tôi đến đền em nhé
Bảo gió đi cùng mây
Bảo mưa khi trời nóng
Bảo tôi đến bên em

Bắt đền….

Bắt đền gió phải lao theo gió
Bắt đền mây phải bay theo mây
Bắt đền người phải níu tay người
Em tự bắt đền mình...
Tôi biết làm sao đây…

Gió sẽ đến đền em bằng BÃO
Mây sẽ về đền em bằng MƯA
Tôi sẽ đến đền emTIM SỎI ĐÁ
Em hãy tự đền mình
bằng…

GIẤC MƠ em

Em dũng cảm đứng ra trước bão
Em mạnh dạn dang tay dưới mưa
Em đi nhặt trái tim sỏi đá
Đặt vào giấc mơ em

Đá hóa thành nước mắt
thấm ướt cả chiều giông

Hỡi em tôi!

Đừng đương đầu với bão,
Đừng dầm mình dưới mưa,
Đừng nâng niu trái tim đã chết,
Đừng dối lòng bằng những giấc mơ.

Nước mắt rồi sẽ cạn,
Nỗi nhớ rồi sẽ vơi.
Chỉ còn trái tim đá
Lăn lóc giữa đường đời!

Những  trái tim sỏi đá
Chỉ toàn bão và mưa
Em – đàn bà hiền dịu
Hãy tìm nơi bến bờ
nhặt mảnh tình chân thật
bước qua nỗi ơ hờ
....

Nước mắt nào đã  cạn
Nỗi nhớ nào đã với
Trái tim nào hóa đá
Chi có người cằn khô!

.....
Em cười

Đá cũng hồi sinh
Nghe tim trĩu nặng bóng hình chiều mưa
Em là bão? Em là thơ?
Để anh thành kẻ khù khờ... trước em

Xin em, để đá ngủ yên
Như "nhành hoa tím" bên thềm nhà ai
Đá là đá của đơn côi!
Nào đâu vô cảm, đâu người thờ ơ?

---------------------------------------
(edit lại từ những mẩu hội thoại cũ... vv, D3c12, Tào Lao, Soi Da )


lệch xệch, liêu xiêu...


Vòng tròn góc cạnh! (July 21, 2007)

Em taọ nên một vòng tròn 
và lăn trên con đường trước mặt. 
Nhưng tay em không khéo 
vòng tròn sao không tròn 
lệch xệch, liêu xiêu 
Vòng tròn lăn trên con đường trước mặt. 
...

Em! một mình! 
lăn lóc bên trong...
nước mắt tròn xoe 
lăn trên má, 
thấm vào môi, 
nồng ấm..

chỉ trách em 
sao bàn tay không khéo 
tạo nên được vòng tròn? 
cứ lệch xệch, liêu xiêu! 

lệch xệch, liêu xiêu 
con tạo xoay vần 
khóc! cười! cười! khóc! 
vui! buồn! buồn! vui! 

Con tạo khéo hơn em
xoay xoay những vòng tròn 

lạch cạch, lọc cọc 
vòng tròn va chạm 
lệch xệch, liêu xiêu 
lăn mãi không tròn? 

Đôi khi có những vòng tròn 
Thật tròn. 
Không có em trong đó! 

Em tạo nên vòng tròn, 
vòng tròn nhiều góc cạnh 
lệch xệch, liêu xiêu 
trên con đường trước mặt. 
Đường gập ghềnh sẽ trở nên bằng phẳng 
góc cạnh của em 
lăn trên những gồ ghề

lăn,
lăn,
lăn và lăn mải miết

Vòng tròn rồi có tròn?!

----------
vv 

sân ga gột rửa xoá nhoà những tiễn đưa

Ngày trở về 

sau cơn mưa 
sân ga gột rửa
xoá nhoà những tiễn đưa

cánh cửa tàu hé mở
bàn tay người 
đón bước chân tôi

thì thầm bên tai tiếng mẹ ru hời
cơn gió muà đông vượt ngàn trùng xa cách
dệt tấm voan choàng lên tôi hơi thở
ngợp mùi quê hương hanh hanh tiết giao mùa 

.....

tiếng còi tàu thức gọi
chú chim đen giật mình vươn cánh 
nhấc thân mình, điệu vũ giữa trời xanh
bỏ sau lưng cột gỗ thâm trầm
bỏ lại sợi mưa xiên còn vương trên đất

......
Tôi
giật mình
nhìn lại hành trang
chiếc đồng hồ úp mặt vào tường
tờ lịch bàn chằng chịt vết dấu
ngày trở về thành trò chơi đếm ngược
mười, chín, tám, bảy, sáu, năm...

trên sân ga đoàn tàu vào bến
người đón, người đưa, người tiễn người
người tiễn tôi, người đón tôi
người đưa tôi về quê mẹ
ngả vào yêu thương, tắm trong tiếng ru hời

một ngày xuân nắng vàng e ấp
tôi trở về, trở về với thương yêu!

---------------
vv

Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

Biết em thôi những giấc mơ...

Chuyến xe 
Lê Cát Trọng Lý


Chuyến xe kia đi đến đâu
Thấy em loay hoay bước theo
Biết em mang theo biết bao là yêu,
là mê,
là đau,
là điên ...

Chuyến xe đi đi cứ đi
Thấy em hoang mang dõi theo
Biết em chơi chơi rất vui
thèm vui,
thèm yêu,
thèm yên từ lâu

Tìm người cùng hát khúc hát đam mê của đêm chói chang
Với đôi bàn tay bàn chân ta cùng muôn thở than
Đêm nay nằm tiếng câu kinh chị em xướng lên má tan bì đa ma kha ma kha ta bí đa

Chuyến xe đi, đi rất lâu
Thấy em buồn ai đứng xem
Biết em thôi những giấc mơ
ngày xưa,
ngày nay,
ngày mai,
ngày sau....

Có khi là em chết hơn trăm lần.


Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2012

Em lạnh lùng vừa đủ để thôi miên/Em gìn giữ vừa đủ lòng nổi loạn


Vừa đủ

Em vừa đủ để anh khao khát
Vừa đủ làm cho anh thật là anh
Trời chớm thu vừa đủ nét xanh
Quả chua ấy cũng vừa đủ ngọt

Em vừa đủ để qua thời non nớt
Nét thục hiền vừa đủ chút đành hanh
Trong vững bền vừa đủ sự mong manh
Trong đằm thắm vừa đủ lòng nghi kỵ

Em đàn bà vừa đủ men thi sỹ
Em trang đài vừa đủ nét chân quê
Thích cộng vào vừa đủ biết đem chia
Lòng ngay thẳng vừa đủ mưu che đậy

Em già dặn vừa đủ điều non bấy
Em tươi vui vừa đủ nét ưu phiền
Em lạnh lùng vừa đủ để thôi miên
Em gìn giữ vừa  đủ lòng nổi loạn

Anh khao khát với trái tim lãng mạn
Mong suốt đời vừa đủ để yêu em

 tác giả: Trần Nhương