Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

Nơi sâu thẳm chôn cõi lòng trống vắng Lúc giao mùa hai đứa, hai nơi.

Giao mùa

Có phải em - khúc hát giao mùa
Anh quay quắt giữa điệp trùng nỗi nhớ
Da diết tháng ba, mùa hoa gạo nở
Đom đóm lập lòe, thắp nỗi nhớ mông lung

Có phải em, hoa hàm tiếu cuối xuân
Anh ngơ ngẩn đi tìm thời trai trẻ
Kiếm những đam mê trong lặng lẽ
Lời yêu còn giấu mãi trong lòng

Có phải em, chùm phượng vĩ đa mang
Luôn cháy rực chân trời khát vọng
Nơi sâu thẳm chôn cõi lòng trống vắng
Lúc giao mùa hai đứa, hai nơi.

Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2016

khi hồ đồ cố ngoi lại gần bức họa của hạnh ngộ | gió lại vực tôi lên một đời sống lạnh tanh | chẳng sắc màu | không núi lửa.

mÀ Kì tHỰc [!]

gió đã vực tôi đi khắp nơi
có nơi chốn
trăng không vói tới nắng không soi thấy
mọi người cho là địa ngục
nhưng không
có loài dị thảo sống lâu năm nơi đó
trở thành huyễn hoặc
nếu tai không nghe mắt không thấy

chúng thả ngữa trên mặt nước
thanh tân yên ắng
dẫu dưới đáy nước đọng bùn tanh tưởi
trôi từ các ống cống đầy rác rưởi của đô thị mới

mà kì thực [!]
khi phún thạch sôi bỏng phỏng lửa lại gần
chậc nguội lạnh tro tàn
điếc đặc than chì
chỉ nguệch ngoạc dăm đường chỉ tay
ngố mán rối rắm câu thơ
ngọng nghịu thương tật

chúng bấu vào bằng những dây rễ tĩnh mạch không ngọn nguồn
chúng ăn sâu vào bằng những cắt xén không buốt nhói
dẫu hơi thở đã chai lì
hục hặc tích cũ
lắm lúc chúng chồng chất lên những ý nghĩ
của nham thạch
lặng lờ với đất trời
đôi khi lại là mộc bản
cười nụ phù thủy và ánh mắt trẻ thơ ma xó
trong các phố phường xưa quen
bức tử

mà kì thực [!]
khi hồ đồ cố ngoi lại gần bức họa của hạnh ngộ
gió lại vực tôi lên
một đời sống lạnh tanh chẳng sắc màu
không núi lửa.

HHiếu
_______________

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

em quá cũ, ta cũng là quá cũ

ta ngồi trong đêm tìm mình trên tóc
ngón tay mò về hỏi chuyện đường ngôi
từng sợi sang nâu, sạch mùi hoa bưởi
sao không thật thà như nắng tháng ba?
em giờ tô môi bằng màu rất mới
nụ cười cherry, mím môi hạt dẻ
ta lúng túng chẳng thể nhìn ra được
gió hanh khô cũng đã rất mềm rồi
ông thợ gò giờ đã bỏ đi xa
từng con phố cong gồng mình nhảy múa
cô bán báo giờ không đon đả nữa
dẫu mắt đã nâng cho bớt nhạt nhòa
ta ngồi thở ra tiếng mình nặng nhọc
những ngày mưa hoa trắng đâu rồi?
ta tiếc mãi một lời chưa hề nói
bài hát chỉ còn bóng dáng một người dưng
ta gục mặt vào lưng đêm và khóc
cassette nghiến vô tư lên kỉ niệm chập chờn
em quá cũ, ta cũng là quá cũ
có nỗi buồn là luôn mới phải không em?
[hà nội 14.03.năm hai ngàn mười sáu]

Để khi chỉ có một mình lại run run bật khóc | Bởi những nhọc nhằn không biết giấu đi đâu.

Cuộc đời cho ta đôi mắt trầm buồn
Để mỗi lần mưa về khiến lệ tuôn lặng lẽ
Có nhiều khi rất muốn tìm một người mà mở lòng chia sẻ
Nhưng sợ người ta cười mình không mạnh mẽ, nên thôi !
Cuộc đời dạy ta cách mím chặt bờ môi
Cho tổn thương không rơi thành tiếng nấc
Để khi chỉ có một mình lại run run bật khóc
Bởi những nhọc nhằn không biết giấu đi đâu.
Cuộc đời cho ta những vấp ngã đớn đau
Để khi quay đầu không thấy bàn tay nào muốn đỡ
Ta lại tủi lòng tự đứng lên trong lo sợ
Liệu một mình mình có đủ sức hay không ?!
Cuộc đời dạy ta nhận ra cuộc sống không chỉ có màu hồng
Đằng sau tiếng cười còn có tiếng lòng đang gào thét
Nhưng ta vẫn phải bước đi thôi dù yếu lòng hay mỏi mệt
Bởi ta hiểu rằng: Không thương lấy mình làm sao biết thương ai !
(ST)

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2016

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Người xoay lưng nhưng ánh mắt chôn chặt xuống năm tháng thiết tha biết mình khóc ngay trước khi nước mắt rơi xuống

Chỉ là một cái xoay lưng…


Đôi khi chỉ một cái xoay lưng
người đã nhìn thấu hết cả những ân cần…
Những tin yêu chỉ dám bày tỏ trong ngại ngần
vì lòng người đâu phải lúc nào cũng như ánh sáng
người giữ bóng tối của cuộc đời mình trong từng giới hạn
làm một cơn mưa khuya chờ lúc con người ta ngủ vùi trong mê mệt
mới lặng lẽ rơi…
Có đau khổ mới được làm người
hay vì làm người nên những muộn phiền chồng chất
không ai giống ai dù yêu thương ấy bình yên đến ngơ ngác
người chỉ là một phần của đất cát
cũng từ đó mà sinh ra…
Người xoay lưng nhưng ánh mắt chôn chặt xuống năm tháng thiết tha
biết mình khóc ngay trước khi nước mắt rơi xuống
ai cũng hiểu cần phải thương mình nhưng nếu mình không cần thì đâu ai bắt buộc
cuộc đời đã quá nhiều tính toán
vậy thì cứ cho phép mình thứ tha…
Cho phép mình thiệt thòi hơn cả triệu sinh mệnh ở thế giới ngoài kia
như cơn gió không có gì hơn dấu vết
rốt cuộc sẽ tan biến đi vào vào một ngày tháng nào chưa biết
nhưng ít nhất
vẫn còn một ai đó nhớ ra…
Để khi người có quay lưng
một góc dù là nhỏ bé trong trái tim của một người khác sẽ vỡ òa…

NPV

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

em sắp xếp lại ngày | anh ở trên bàn, anh rơi xuống đất...

khi ngón tay bất chợt thấy buồn
em muốn viết về anh 
thành một bài thơ lâu rồi mới gặp mặt
dẫu mùa hạ chẳng thể tìm về ngồi cạnh tháng hai nghiêng

nhưng không biết viết từ đâu
khi em bắt đầu lú lẫn
anh ở trong người đàn ông mặc chiếc áo nâu
anh về theo người đàn ông thắt cà vạt tím
anh gục đầu bên kí ức của một cơn mưa

em sắp xếp lại ngày
anh ở trên bàn, anh rơi xuống đất
anh nguội theo ly trà đêm bỏ lại
hộc tủ một thời cũng đã bị mở tung

em không thể viết gì hơn
khi những ngón tay không xóa kịp những gì na ná
em không thể vẽ anh bằng ngôn từ xa lạ
dẫu nhìn thấy rất nhiều từ góc nhỏ tháng hai 

[hà nội 10.02.năm hai mười sáu]

KCH

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

Khi nỗi sợ qua đi và niềm tin luôn còn ở đấy

Có giấc mơ được khơi lên từ những lời ca
về một nơi chốn bên ngoài làng quê buồn tênh và nghèo khó
Thôn nữ thả tóc ra gió
và bắt đầu mộng mơ…
Nhưng khi những gã trai ôm đàn ra đi
Thôn nữ trở về với mảnh vườn cũ
Lấy chồng, sinh con, và tự nhủ:Giấc mơ ngày ấy đã lụi tàn…


Có giấc mơ khởi nguồn từ một bóng hình
Bùng cháy từ những xúc cảm thiếu thời còn sót lại
Cháy hết que diêm rồi rơi vào bóng đêm hoang mang và trống trải
Giấc mơ bỗng chốc lụi tàn…



Có giấc mơ bắt đầu từ một cơn say
từ những kiếm tìm trôi dạt triền miên trong tiềm thức
Nhưng khi men say đã hết
Giấc mơ cứ thế lụi tàn…


Có giấc mơ tượng hình từ những ý niệm cao xa
từ những ý tưởng cóp nhặt siêu hình và mớ ngôn từ không còn khả năng biểu đạt
Khi ngân mãi những điệp khúc tẻ nhạt
Giấc mơ tự nó lụi tàn…


Có giấc mơ nhen nhóm từ những cánh cửa khép hờ
từ sự ám ảnh về những điều chưa - được - biết
Và khi nhận ra đằng sau cánh cửa không có gì hết
Ngoài cơn cực khoái chết non
Giấc mơ bé con lụi tàn như lửa đóm…


Có giấc mơ được sinh ra từ một ánh mắt nhìn xuyên
từ sự quyến rũ chỉ có thể lắng nghe bằng tâm tưởng mà không thể chạm tay hay nhìn thấy
Khi nỗi sợ qua đi và niềm tin luôn còn ở đấy
Giấc mơ tự nó hồi sinh!



Luu Huong

Chạm

Ta chạm vào nhau
từng đầu ngón tay
đầu ngón chân
đầu ngọn tóc
Đan vào nhau ẩn ức tháng ngày

Ta chạm vào ánh bình minh
Bằng ý niệm
Bằng nét phác chân dung bởi độ rung hai nhịp 
Tâm phúc những nỗi niềm
Sáng tối và những hào quang
Bóng xà bông lấp lánh
Nắng rọi giữa thanh thiên

Ta chạm nhau
Trong loang lổ hổ thẹn
Những khoảng trắng ko màu...
rũ rượi
Những khoảng tối nham nhở...
bon chen
Những hờn ghen...
trồi sụt

Chạm vào nhau ta lắng nghe
những mảng tình
bong tróc
đớn đau ta chạm vào nhau

vụn vỡ!

vv

Cần

E cần một giot tinh dầu gốc phiêu du
Cần hơi men hay cần khói thuốc
E cần a hay cần thơ
Những cơn gió hay mùi hương luyến ái
Bản năng hoang dại?!
Chuẩn mực ố màu?!

Hay...
E cần một cái buông tay
Một vẻ lững lờ lơi lỏng
Tự do rơi
Hư không bến đáp
...
Tịnh!
...
Chòng chành!
...
Lằn ranh!
....
Đối kháng!

Hay e cần orgasm
Một lkhắc, một giờ, 
một ngày, một tuần, 
một tháng 
hay...
một năm vài bận
Một đời người treo ngược 
chiếc đinh không* gãy rồi
Ngân hà toang hoác
Lọt thỏm ngàn năm
Chỉ còn mảnh toan... đa màu tối xẫm

Không!
Chỉ là tiếng tích tắc ngày đêm trên cái đồng hồ cổ xưa hoen ố
Những chiếc kim ri sét sặc sỡ cầu vồng
Lạnh lùng... tịch... tịch... tịch...
giữa thời gian một khoảng hà tiện hẹp
Có... có... không... không...

E cần anh hay cần thơ
Cần hơi men hay cần khói thuốc
Cần giọt tinh dầu gốc phiêu du
Thấm.....
Đẫm...
Thân
...này!

-----
*mượn ca từ của ông TSC trong câu "treo tình trên chiếc đinh không" dù e ko hiểu rõ "chiếc đinh không" của ông nghĩa thế nào. E chỉ dùng theo nghĩa hiểu hạn hẹp của em bởi em chỉ viết dành cho riêng em cảm!

vv

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2016

Đôi khi nghe ấm trên da thịt / Như thể ai đi mới trở về

Chẳng Chiến Chinh Mà Cũng Lẻ Loi

Tác giả: Du Tử Lê 

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Chim về góc biển . Bóng ra khơi
Lòng tôi lũng thấp . Tâm hiu quạnh
Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Buổi chiều chăn gối thiếu hơi ai
Em đi để lại hồn thơ dại
Tôi vó câu buồn sâu sớm mai

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Em còn gương lược dấu đường ngôi
Nằm mơ thấy tóc thơm vai hẹn
Và khoảng trời xanh đến rợn người

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Bàn tay dư mấy ngón chia phôi
(Tặng nhau chín ngón không đeo nhẫn)
Và những tàn phai đầy tuổi tôi

Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Như trời nhớ đất (rất xa xôi)
Nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi
Thư nhớ hồi âm - Lệ nhớ môi

Chỉ nhớ người thôi sông đủ cạn
Nói gì kiếp khác với đời sau
Đôi khi nghe ấm trên da thịt
Như thể ai đi mới trở về

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016

Đêm chú thích: em / miếng trời / sót lại

Chú Thích

Tác giả: Du Tử Lê


Sông chú thích: núi nghìn năm góa bụa
Trái đất tròn thâu nhỏ những vòng vây
Củi, than người nỏ, bén lửa chia tay
Chiều chú thích: đời ai không hữu hạn?

Mẹ chú thích: mai này em xuất hiện
Những bàn tay nội chiến; gọi mưa về
Nắng phân trần vai lá đợi sông, đi
Môi chú thích: những điều khôn nói hết

Gỗ chú thích: bao cánh rừng mất tích
Thú tuyệt giòng: hoang, rợn lớn dâng lên
Suối tân kỳ ? - Treo ngược cổ thiên nhiên
Đêm chú thích: em / miếng trời / sót lại

Cây chú thích: nhân gian rừng nấm, dại
Khom lưng tìm vô hạn giữa trăm năm
Những con đường nhăn, nếp xếp vuông khăn
Đã footnote mối sầu ta đốn mạt

5-94