Thứ Năm, 26 tháng 3, 2009

Ra đi

Phùng Khắc Bắc
(trích từ khúc cuối cùng - khúc thứ 10)


Cha tôi đang nói:
Cha không bao giờ mắc tội với con.
Con cứ đi rồi con sẽ hiểu.
Không có con đường nào dài bằng suy nghĩ của con đâu,
không có cánh rừng nào nhiều cây bằng suy nghĩ của con đâu.
Con hãy đi đi
vượt Trường Sơn đến tận mũi Cà Mau,
con sẽ thấy suy nghĩ của con phải gấp đi, gấp lại, như cuộn dây thừng cha đang cầm trên tay đây.
Tất cả những con đường con sẽ đi chỉ dài bằng đoạn gấp.
Còn suy nghĩ của con sẽ dài bằng cả sợi dây thừng.
Hãy đi đi! Tìm lấy những điều dại mà học
Con sẽ tự khôn lên
Nếu chỉ toàn những điều khôn lọt vào con, con sẽ không vượt ra khỏi mình được.

Con không chết được đâu, đừng sợ!
Cũng như mẹ, ở trong cha, con là mãi mãi.

Điều nhớ nhất là trung thực
Đấy,
Cha đã phải tự nói ra hai chữ ấy, tức là cha đã cắt một đoạn ruột của cha cầm trong tay để con được nhìn tận mắt.
Nói như vậy để rõ rằng cha không có lỗi
Nếu còn đi được bằng hai chân về đứng trước mặt cha, may ra con mới hiểu được một chữ,

Hãy đi đi
Hãy nhớ lấy


Hãy đi đi
Học lấy những điều dại
Để gấp khúc những suy nghĩ của mình lại thành cuộn thừng lớn,
Lúc đó con sẽ yêu quý cha bằng cả sợi thừng.
(11-1984)