Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2010

Đừng đánh thức những điều không thể

Khi ta không hai mươi

Khi ta không hai mươi
Mọi buồn vui chẳng thành giông thành gió
Mọi ánh nhìn đâu dễ sẻ chia
Chờ mong đầu này, chừng mực ở đầu kia
Em đếm tuổi như nắng ngoài khung cửa

Khi ta không hai mươi
Chẳng dám thức vì đêm trăng đẹp
Bao đắn đo còn - mất
Thời gian cắt tỉa đam mê

Mùa quả chín ta về vườn cũ
Nghe chim gõ kiến đánh thức quả na xanh
Mùa thu bao giờ mùa thu mong manh
Mùa ổi chín nhắc một ngày ta lớn.

Khi ta không hai mươi
Như hạt lúa bắt đầu ngậm sữa
Như cây gỗ bắt đầu làm thớ
Đừng rủ ta mọc non
Đừng đánh thức những điều không thể

Bài thơ của nhà thơ, nhà báo nữ Nguyễn Thị Kim Cúc.

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Bởi những điều không thể và có thể

(September 17, 2007)


Giá đừng có ngày … anh nói yêu em
Để cuộc sống em ko thêm nhiều nốt nhạc
Và nỗi buồn ko trở nên trống trải
Phút xao lòng ko bay bổng thành thơ

Giá đừng có ngày… anh nói yêu em
Cho cái nắng gắt gao bỗng như diụ lại
Cho cơn gió cũng trở nên tha thiết
Thoáng giao mùa không xao xuyến lòng em

Giá đừng có ngày… anh nói yêu em
một chút đổi thay cũng khiến lòng suy nghĩ
một chút hững hờ rơi dài hơi thở
để khoảng vắng kia không in một bóng hình

Giá đừng có ngày... anh nói yêu em
Để em biêt sẽ có ngày không còn gì hết
Bởi những điều không thể và có thể
Cứ mãi quẩn quanh trong cuộc sống thường ngày

Giá đừng có ngày... anh nói yêu em
Để em biết không dễ gì quên được
Như bài thơ viết mãi còn dang dở
Trả lại em đi...
ngày…
Anh chưa nói
thành lời!
---------------