Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Chỉ là chúng ta đã không thể trở lại từ đầu/năm tháng đó đã mang theo quá nhiều mơ ước

Đêm về khuya tối (Version 3)
Nguyễn Phong Việt

18 tháng 9 2013 lúc 12:43
Chỉ là chúng ta đã không thể trở lại từ đầu
năm tháng đó đã mang theo quá nhiều mơ ước
chúng ta trở về với một niềm tin ở trong lòng vừa gieo xuống
không có gì là không thể đổi thay…

Chúng ta trở về với đôi vai giờ buốt lạnh xương gầy
biết là nỗi đau nhưng vẫn giữ trong lòng vì cố chấp
biết là yêu thương không dành cho mình nhưng vẫn từng ngày vun đắp
biết là cô đơn nhưng vẫn tin cuộc đời luôn là một ngọn nến thắp
rồi sẽ có một phần đời mình được sáng lên!

Mỗi bước chân rời đi đều phải tranh đấu với một hành trình
có những khi biết trước ngày mai mình sẽ làm người độc ác
xiết chặt bàn tay và dặn lòng hãy để bao dung vào một lúc khác
thương cho sự bình yên của mình nghĩa là nhường cho mọi người ít nhiều cay đắng
ai cũng có nước mắt
sao cứ phải để mình khóc quá nhiều?

Khi đêm về khuya tối mới nhận ra mình cần lắm những giấc chiêm bao
nơi được sống một cuộc đời cần sống
nơi được hoang mang trong chừng ấy phút giây rồi thức giấc
nơi được thấy bình minh và hoàng hôn cùng một lúc
nơi chỉ có mình tin mọi thứ là thật
kể cả bản thân mình?

Chúng ta trở về và ngôi nhà vẫn ở đấy như chưa bao giờ lớn lên
dù năm tháng đã đi qua bao nhiêu tiếng cười, giọng nói…
muốn rũ bỏ một lần rồi quỳ trên trái tim mình yếu đuối
cho cuộc đời một lần xưng tội
và mình sẽ thứ tha…

Sẽ còn rất nhiều nữa những mùa đông hay mùa hạ đi qua
để chúng ta trở về, ra đi, và lại trở về như phải thế
những con đường, khoảnh sân, khung cửa…
và một phần trí nhớ…
làm sao giữ lại được tất cả những điều này?

Khi chúng ta trở về với hình hài cùng trái tim đã đổi thay
khi chúng ta trở về mà không còn lại gì của chúng ta thơ ấu
khi chúng ta trở về mà bầu trời vẫn dửng dưng với hàng triệu vì sao nương náu
khi chúng ta trở về mà không dám dạ, thưa… với những yêu dấu
chúng ta sẽ tựa vào đâu?

Để những đêm về khuya tối
chúng ta cứ như đứa trẻ con chắp tay để tìm kiếm một phép màu…

Khoảng cách

Khi ta...
Ko chạm được vào nhau
một ô vuông hai mươi xăng ti rộng bằng ngàn mẫu
Trăm mối ràng buộc mảnh tựa...
sợi tơ

loanh quanh quét bỏ gập ghềnh/lui cui nhổ hết bấp bênh thủa nào


g ó p, .g o m
____________________________________________

quởn tay xới lại mảnh vườn
hốt dăm lá: rụng, vừa ươn cuộc tình
loanh quanh quét bỏ gập ghềnh
lui cui nhổ hết bấp bênh thủa nào
nhặt từng kỷ niệm xanh xao
bao lần dấy, gợn ba đào ngày xưa...

mắc lên chiếc võng nghỉ trưa
hẹn hò trong mộng đón, đưa em về


____________________________________________
n n g u o n g
 — với Le Pl.

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Ôi, niềm tin thơ dại Vì người mà đã lớn khôn…


Ta cứ ngỡ những đóa vô thường ấy nở vì ta
Nhưng hóa ra nó nở ở bất cứ nơi nào người đánh rơi hạt giống
Ta cứ ngỡ ánh mắt ấy sóng sánh vì ta
Nhưng hóa ra nó đã sóng sánh cả ngàn lần
trước và sau khi ta chạm mặt
Ta cứ ngỡ ngọn đèn ấy sáng vì ta
Nhưng hóa ra kẻ khơi bấc lại là ngọn gió
vô tình thổi qua phút giây mà người xuất hiện
Ta cứ ngỡ niềm vui người thắp trên khuôn mặt ta là có thật
Hóa ra nó được thắp lên trước bất cứ ai mà người lỡ mỉm cười
Rồi một ngày ta nghe thấy khúc biến tấu bồi hồi
Bản nhạc ấy cứ ngỡ chỉ vang lên dưới những ngón tay ta mềm mại
Ôi, niềm tin thơ dại
Vì người
mà đã lớn khôn…

LH

https://www.facebook.com/notes/huong-dje/c%E1%BB%A9-ng%E1%BB%A1/10150434867407066

(Người mất mát không phải là người đã cho đi... mà là kẻ được nhận mà không biết giữ)


Cho em!

(Người mất mát không phải là người đã cho đi, 
mà là kẻ được nhận mà không biết giữ) 
Hãy ra đi trước khi nhận thấy 
những vì sao lấp lánh chỉ là những mảnh thủy tinh vỡ rạn 
Hãy ra đi trước mùa khô hạn 
để khỏi nhìn thấy ngổn ngang rác thải dưới đáy dòng sông 
Hãy ra đi dù lòng rỗng không,
còn hơn là để đến khi niềm tin bay biến mất 
Ôi trời cao, đất thấp,lòng người mênh mông thật khó đoán dò... 


Tôi không biết vì sao khi tôi chìa tay ra để cho đi, 

có người lại nghĩ rằng tôi đang đòi nhận lại? 
Tôi lắng nghe trong im lặng,
người ta lại cho rằng tôi ngốc nghếch đến mức không nói nổi lấy một từ? 
Thật lòng có nghĩa là nông nổi ư? 
Và không lẽ khi cảm xúc ùa về, nghĩa là ta đang trở nên tệ bạc?

Thôi nhé, 

không thể sống thay cho ai, 
cũng không thể cho đi mãi! 
Giữ lại chút lòng tự ái và niềm kiêu hãnh còn sót lại 
 Để không ai có thể khinh thường… 

 LH 


 Ko hiểu sao chị LH luôn là người viết ra những dòng đồng cảm đến vậy :(((

"Có cách nào tạo cho mình một cơ chế tự bốc hơi? Như đám mây chán kiếp lang lang thì tan ra thành nước"


Cơn giận dữ bất chợt bùng lên 
Rồi vỡ thành hàng trăm mảnh vụn sắc cứa vào lòng như những vết cắt 
Rỉ máu không ngừng…
Bóng đêm đồng loã với những ý nghĩ u tối bập bùng 
Thổi phồng những hình dung quái gở 
 Mớ ngôn từ câm lặng đến nghẹt thở 
Cười ngạo vào lòng kiêu hãnh đã không còn sức để vươn cao


Ở ngoài kia những cánh đồng đang trổ hoa 
Những con đường đang chờ mình bước vội 
Những nốt nhạc chờ tay mình chạm tới 
Sao mình vẫn còn ngồi đây?

Phải rời khỏi cái hố thẳm này thôi 
Trèo ra khỏi những hoang mang, ngờ vực 
Ngửa mặt chờ một cơn mưa trút nước 
Gột bỏ sự dấp dính muộn phiền

Bỗng nhớ quá những ngày ở Vientiane 
Nhảy múa dưới những chiếc vòi phun mát lạnh 
Hồn nhiên vòng tay, hồn nhiên ánh mắt 
Trái tim ca hát cũng hồn nhiên…

Cái không gian chật chội này có thể khiến người ta phát điên 
Có hàng trăm, hàng nghìn thứ hầm bà lằng được lèn chặt vào đó 
Không còn một khoảng trống nào cho đám cỏ 
Nói gì đến khoảng trống cho những cơn mơ hoang dại…bay lên…

Phải có cách nào đó để lòng lại lên men
Để tự làm đầy những khoảng trống 
Để có thể lại tự do bay bổng 
Bất chấp đôi giày buộc phải mang dưới chân...

Có cách nào tạo cho mình một cơ chế tự bốc hơi? 
Như đám mây chán kiếp lang lang thì tan ra thành nước 
Rồi ngưng tụ trên mặt đất 
Hoá kiếp sương mai hoặc sông, suối, biển, hồ…

LH

"nỗi sợ như lũ côn trùng ti tỉ đêm mưa... phủ lên mình sắc màu theo chiều ánh sáng"

Ngón tay tróc sơn và nỗi buồn vĩnh cửu

Cửa kéo đánh sầm!

Ngón tay kẹp chặt trong khe cửa!

Giá như nước mắt có thể cứ tự nhiên mà chảy như vui vẻ thì cười, buồn đau thì khóc!

Có lẽ vì thế ta ko nhặt được một ánh mắt cương lên vô hồn.
Không cảm xúc... chẳng yêu thương... bản năng phòng vệ

Sững sờ... nỗi buồn mắc nghẹn...
nỗi đau chuyền từ ngón tay tróc sơn vào nơi trú ngụ
ủ lên men ...
.... một kỉ niệm!


Ta đợi chờ gì sau cánh cửa trượt qua
Bản lề trơn, hay tự ta làm đau mình vụng dại
nỗi sợ như lũ côn trùng ti tỉ đêm mưa...
phủ lên mình sắc màu theo chiều ánh sáng
....
đục ruỗng nham nhở tấm mành cảm xúc che ngang
nỗi buồn... chuyển mình... vĩnh cửu!

vv


Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013

Chợt khát khao bùng cháy, chợt bỏ xuôi

Bỗng tên nhau hóa thành một nỗi buồn
Vương day dứt tơ sen mùa sương lụi
Hương thảng thốt đáy bình trơ nhoi nhói
Sắc hồng vơi nghiêng sóng cả, sóng trầm

Bỗng tên nhau hóa thành một nốt buồn
Không lịm nổi giữa luân hồi cây lá
Khô lơ lửng hay nảy chồi xanh quá
Chợt khát khao bùng cháy, chợt bỏ xuôi

Đã lỡ rồi nốt cuối lặng trên môi
Bỗng còn lại một chấm buồn tro bỏng
Sen mùa cũ sắc hồng loang ấm giọng
Đau đáu ngân tên mấy thuở dịu dàng

 AT-10/2012

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

TRỐNG TRẢI ĐẾN VÔ CÙNG

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Ba sẽ nghe tim con trong nhịp trái tim mình!



Khi ba cầm tờ kết quả siêu âm
bác sỹ ghi: “Có tiếng tim thai”.
Trong bụng mẹ, con chỉ mới bằng hạt đỗ.
 
Ba đã áp tai tìm tiếng tim con
dù biết, chẳng thể nào nghe được.
Thì có sao con nhỉ,
Ba sẽ nghe tim con trong nhịp trái tim mình!
 
Có một thời
Khi ba viết bài thơ
về
những nắng lò cò
những nắng ú tim
năng nghịch, nắng ngoan
nắng bàng hoa
nắng sấu…
Nắng của tuổi thơ chẳng bao giờ biết lớn.
Thế rồi ba lớn
Một ngày, ba quên!
 
Bụng mẹ kết thành đêm
Ủ hạt mầm nắng ngủ
Nơi bầu đêm con thở
Nắng của đời ba xanh…
 
Đinh Vũ Hoàng Nguyên

------------------------------------
Lang thang qua nhà bạn Nguyên nhặt v (cảm ơn bạn và mình rất quý cảm xúc này)

Có những người Cha ko chút cảm nhận về con hay là quá hời hợt,  ko biết sẻ chia những diều giản đơn mà thiêng liêng lắng đọng cả cuộc đời. Cảm xúc là đa dạng có những cảm xúc lắng sâu mãi nhưng cũng có lúc bị bào mòn.... bởi cách sống.