Thứ Tư, 13 tháng 12, 2017

Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau....

Chào Nguyên Xuân


Xin chào nhau giữa con đường 
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau 
Tóc xanh dù có phai màu 
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng 

Xin chào nhau giữa lúc này 
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và 
Có trời mây xuống lân la 
Bên bờ nước có bóng ta bên người 

Xin chào nhau giữa bàn tay 
Có năm ngón nhỏ phơi bày ngón con 
Thưa rằng những ngón thon thon 
Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau 

Xin chào nhau giữa làn môi 
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam 
Thưa rằng bạc mệnh xin kham 
Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây 

Xin chào nhau giữa bụi đầy 
Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu 

Hỏi rằng: người ở quê đâu 
Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà 
Hỏi rằng: từ bước chân ra 
Vì sao thấy gió dàn xa dặm dài 
Thưa rằng: nói nữa là sai 
Mùa xuân đương đợi bước ai đi vào 
Hỏi rằng: đất trích chiêm bao 
Sá gì ngẫu nhĩ mà chào đón nhau 
Thưa rằng: ly biệt mai sau 
Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân

Nguồn: Bùi Giáng, Mưa nguồn, NXB Hội nhà văn, 1993

Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017

Tháng 5, mù mịt lá vàng Trong tim tôi đã hoang đàng, từ khi …

Tháng 5, sinh nhật tình nhân
Em về giũ áo dự phần mùa thu
Tiệc tình dọn xuống hư vô
Kề chung ngực thở cuồng xô sóng ngàn.

Tôi lăn vào giữa dung nhan
Tan trong da thịt tình nhân bất ngờ
Mùa thu đâu biết chần chờ
Để tôi quờ quạng trải thơ em nằm.

Một lần sinh nhật trăm năm
Có em trang điểm trái tim tội tình
Hối hả nhịp thở hồi sinh
Nhập hồn chung cuộc linh đình đời sau.

Em ơi, buồn mới bắt đầu
Biết đâu còn được nỗi đau muộn màng
Tháng 5, mù mịt lá vàng
Trong tim tôi đã hoang đàng, từ khi …

Hư Vô
THÁNG 5, SINH NHẬT TÌNH NHÂN

Những ô cửa sổ nghiêng vẫn mở | Vô số bầu trời bí mật lại trôi qua

Tự sự và những ô cửa nghiêng


Tôi chờ em bên hàng rào trường cũ 
Lớp học mở ra những ô cửa sổ nghiêng 
Còn sót lại một học trò khốn khổ 
Và bí mật tình yêu bay xa với gió 

Và quay về đàn ong đôi cánh mỏng quạt không ngừng nghỉ 
Bóng cỏ tối rập rờn trên tường 
Em lại đến phòng tôi trò chuyện 
Bí mật xiêm áo theo mùa thu lại bay xa với gió 
Không ai đứng dưới những vì sao ngoài biển 

Tôi chờ em 
Thấy bóng điện nở xoè trăm cánh hoa 
Thấy bức tường lửng lơ treo vào không khí 
Tôi nhớ đến nỗi buồn biên ải 
Núi, thác nước cong và dải đồi màu lục 
Những ngọn gió nồm nam mơ giấc ngủ dịu dàng 
Giấc ngủ dịu dàng mang hai đứa đi xa 
Tôi nhớ đêm yêu em cây rất lạ 

Người học trò xưa vẫn quay theo vòng tròn xoáy ốc 
Bước cuối cùng sẽ chạm tới bảng đen 
Tôi sẽ than phiền với em rằng chẳng có bèo xanh chẳng có dâu vàng 
Rằng khu trường ngày càng lầm bụi 
Những ô cửa sổ nghiêng vẫn mở 
Vô số bầu trời bí mật lại trôi qua


Nguyễn Bình Phương

Thứ Hai, 5 tháng 6, 2017

Những khoảng rỗng trong đời khi bất chợt nhận ra Nghe vô thanh nhói lòng len lỏi

Đêm hoa sấu (chùm thơ)

Em xòe ô 
từ cơn mưa tháng ba 
vào đêm hoa sấu 
Chùm chùm chong chóng hoa bay…

Đinh Vũ Hoàng Nguyên
Đêm hoa sấu
Anh chẳng biết vì đâu lại gọi là hoa sấu 
Em trêu anh nên cố viết nhầm tên!
Hoa dính tóc em 
như hạt nắng hư 
mải chơi về muộn 
ngủ hiền trong đêm. 
Hoa đậu trán em 
Nụ hôn trao từ tuổi thơ anh đấy! 
Khép vành ô 
đôi má bung mây.
Có làn hương nào lạ thế không em? 
Thoảng bên ta… 
Mà thơm sâu… miền mất ngủ 
Anh đã quên đếm tuổi mình theo mùa quả rụng 
gốc sấu cũ thôi già, hoa chong chóng thôi xoay!
Em ơi, ngồi lại đây! 
Bến xe điện xưa - anh vẫn quen gọi là Ga Hoa sấu 
Hai mươi năm trôi… 
Tiếng chuông rụng thành rêu trong kẽ ngói. 
Những bóng người bước vội 
Đâu kịp nhìn hoa bay… 
Rồi ai sẽ ôn câu chuyện hôm nay?! 
Thành phố cấm rồi, gánh hàng rong đã vắng 
Lối quen xao xác trắng 
Vụn tiếng rao còn thắc thỏm giữa tâm hoa.
Những khoảng rỗng trong đời khi bất chợt nhận ra 
Nghe vô thanh nhói lòng len lỏi 
Vừa nhủ: lãng quên đâu hẳn là tội lỗi! 
Bỗng gặp mảnh hồn hoa cũ rây mưa.
Trong tranh anh sắc phố tươi hơn 
Trên mái mái xưa mầu thêm thẫm lại 
Những bông sấu li ti đơm nhầm bao chấm lặng (…) 
Câu chuyện kể em nghe… ngắt đoạn… bỗng thêm dài!
Nơi vòm xanh he hé ánh mai 
Mi em đan vào hoa trong vắt 
Anh chợt gặp 
Chú bé thuở nào thập thò sau gốc sấu 
Ai nhỉ?... trốn tìm trong đáy mắt em.

Có một dòng sông
Bãi bồi xanh mướt ngô non là khuôn mặt em 
Nổi giữa dòng sông tóc 
Bãi bồi ngủ trong lòng anh 
Dòng sông tóc em cũng đổ về lòng anh dịu dàng cửa biển 
Em ngủ cho ngoan… à ơi… ngoan giấc 
Bãi ngô non có vầng trăng mọc 
Em thức… à ơi… cơn mơ em đọng 
Cửa biển lòng anh vẫn rợi bóng trăng.
Gió đã đẫm bao ngày trời động 
Những chân đá đứt lìa giữa sóng 
Cơn giông xa xô xác xác tầu 
Anh về náu tóc em hiền hậu 
Khi sóng lặng là khi có thể nhìn sâu.
Biển quá lặng… 
hôm em cài hoa trắng
Hôm ấy,… dòng sông hôm ấy sang sông… 

Thứ Năm, 25 tháng 5, 2017

mươi thế kỷ vì sao anh vẫn cháy

Tình yêu

(Gửi em K(*) những ngày phải xa nhau) 

Em ơi 
anh không ngủ được 
bốn đêm rồi ! 

Nhớ em 
đường phố Sinh Từ 
đen cả mũi 
mùi than 
mùi bụi 

Nhớ gian nhà 
bây giờ 
lùi lũi 
một mình em 

Em ạ 
Tình yêu không phẳng lặng bao giờ 

Nó đè sóng 
đè mưa 
nổi bão… 

Tình yêu 
không phải chuyện 
đưa cho nhau 
ngày một bó hoa 

Nó là chuyện 
những đêm ròng 
không ngủ 

tóc tai bù 
như những rặng cây to 
nó vật vã 
những đêm trời động gió 

Tình yêu 
không phải là 
kề vai mơ 
sầu mộng dưới trăng mòn 

mà phải sống 
phải cởi trần 
mưa nắng 

phải mồ hôi 
chảy đẫm 
tận buồng gan. 

Tình yêu không phải 
chuyện ngàn năm 
kề sát má 

mà bỗng dưng – 
một quả tim chung 

phải bổ nó 
làm 
đôi 
người một nửa 
người 
ôm một nửa... 

Tình yêu 
không phải là 
những chiếc toa đen 
con tàu cuộc sống 

tuỳ chuyến đi 
mà cắt bỏ 
hoặc nối thêm 

Mà tự nó là 
Một ĐẦU TẦU HOẢ 
có nghìn toa 
buổi – sáng 
buổi – không đèn 

Triệu mã lực 
con tàu điên 
tàu dại 

nó đâm bừa 
gãy cẳng 
ngày đêm 

nó hú chết 
thời gian 
khoảng cách 

nó rú lên 
trên trái đất 
chưa người 

chưa xã hội 
chưa luân thường 
ước lệ… 

Tình yêu không phải 
chuyện bạ sao yêu 
cũng được 

nó lạ lùng 
như giữa một trời sao 
triệu triệu ánh 

Chỉ có anh 
đã khản tiếng 
kêu gào 

mới gọi được 
vì – sao – em 
hay khóc 

Và có em 
đi mãi đến mê 
người 

mới dừng lại 
ôm mình anh 
buồn tủi 

vì – sao – anh 
rốc lửa 
xém bên trời… 

Tình yêu 
không phải 
có hoặc không 
cũng được ! 

mà nó như là 
những vần thơ 
những bắp thịt 
những đường gân 
tổ quốc 

***** 

Em ơi 
em lại khóc 
em à ? 

Gian nhà vắng 
con chó nằm nó rú… 
Anh mới đấm lên trời 
dăm quả đấm 
bao giờ anh 
ngồi 
chết 
một gian buồng 
bốn bức tường 
nó giữ chịt người 
anh 
để giáo dục anh về nhiều chuyện 
và chuyện yêu 
- là câu chuyện chúng mình… 

Em đọc kỹ 
trang thơ này nhé 

Em đếm xem 
bao chữ 
bao vần 
cũng tựa bao đêm 
em ngắm trời sao 
em đã thấy 
một vì sao 
ngất ngưởng 
vì – sao – anh 
nó chuyển bốn bên trời 
đuôi nó cháy – đúng là 
vì sao dữ 

Anh cho phép 
em khóc nhiều 
khóc nữa 
Em ơi 
tình yêu em 
không có tuổi bao giờ 

mươi thế kỷ 
vì sao 
anh 
vẫn cháy…

(*) K. tên viết tắt của bà Bùi Thị Ngọc Khuê, sau này là vợ của nhà thơ

Gió qua giấm giúi một làn say sưa.

KHÓC ĐỜI 

(Tác giả: Vũ Đình Phương 
Tôn kính gửi tặng cố nhà thơ Bùi Giáng) 

Cũng là ý lượn lời bay 
Tiên nhân có khác ăn mày tiên thân? 
Chân già chân mỏi phần chân 
Đặt lên vuông đất xí phần con con 
Mặc cho thiên hạ véo von 
Hương nghi ngút giấy đốt mòn mộ hoang 
Hai bên hai gốc cây bàng 
Gió qua giấm giúi một làn say sưa. 

Sống thời no chẳng quá trưa 
Thác đi cơm rượu chất bừa ôi thiu 
Sống thời cô quạnh hẩm hiu 
Thác đi xướng tế dập dìu tôn ca. 

Mỹ miều ngọc thạch kim sa 
Đông pha không đặng cũng là La Sơn. 

Mắt mù bụi thế một con 
Mắt mù nhang khói một con nữa rồi 
Còn đâu con mắt khóc người 
Còn đâu con mắt khóc đời chua ngoa! 

05/2007.

Tròng con mắt đã mỏi mòn có phải Sắc của trời, hương của đất lưa thưa

Chiều 

Em ngó buổi chiều buồn có phải 
Buồn cũng như buồn những buổi chiều xưa 
Tròng con mắt đã mỏi mòn có phải 
Sắc của trời, hương của đất lưa thưa 

Những nhịp bước bên đường còn dội mãi 
Vang về đâu không dội lại hồi âm 
Của réo rắt riêng một lần mãi mãi 
Gió phương trời ù mộng giữa hoa tâm 

Em hỏi mãi tuy biết lời đáp lại 
Chẳng bao giờ thoả đáng giữa đời câm 
Em ngó mãi những chiều buồn trở lại 
Mang những gì về trong cõi trăm năm?

Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu

PHỤNG HIẾN 
(Bùi Giáng) 

Con có nghĩ: ắt là phải thế 
Một đôi lần con ghì siết hai tay 
Nàng thơ đẹp của trần gian ứa lệ 
Bảo con rằng: hãy nhớ lấy phút giây 
B.G. 

Ngày sẽ hết tôi sẽ không trở lại 
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu 
Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi 
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu 

Cây và cối bầu trời và mặt đất 
Đã nhìn tôi dưới sương sớm trăng khuya 
Mở buồng phổi đón gió bay bát ngát 
Dừng bên sông bến cát buổi chia lìa 

Hoàng hôn xuống, bình minh lên nhịp nhịp 
Ngàn sao xanh lùi bước trước vừng hồng 
Ngày rực rỡ đêm êm đềm kế tiếp 
Đón chào tôi chung cười khóc bao lần 

Tôi đã gửi hồn tôi biết mấy bận 
Cho mây xa cho tơ liễu ở gần 
Tôi đã đặt trong bàn tay vạn vật 
Quả tim mình nóng hối những chờ mong 

Sông trắng quá bảo lòng tôi mở cửa 
Trăng vàng sao giục cánh mộng tung ngần 
Gió thổi dậy lùa mơ vào bốn phía 
Ba phương trời chung gục khóc đêm giông 

Những giòng lệ tuôn mấy lần khắc khoải 
Những nụ cười tròn mấy bận hân hoan 
Những ngoảnh mặt im lìm trong ái ngại 
Những bắt tay xao động với muôn vàn 

Những người bạn xem tôi như ruột thịt 
Những người em dâng hết dạ cho tôi 
Những người bạn xem tôi là cà gật 
Những người em không vẹn nghĩa mất rồi 

Trần gian hỡi ? tôi đã về đây sống 
Tôi đã tìm đâu ý nghĩa lầm than 
Tôi ngẩng mặt ngó ngàn mây cao rộng 
Tôi cúi đầu nhìn mặt đất thắp đen 

Tôi chấp thuận trăm lần trong thổn thức 
Tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêm 
Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt 
Tôi đui mù cho thoả dạ yêu em 

Tôi tự nguyện sẽ một lần chung thuỷ 
Qua những lần buồn tủi giữa đảo điên 
Thân xương máu đã đành là uỷ mị 
Thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh 

Em đứng mũi anh chịu sào có vững 
Bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng 
Tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn 
Hết tâm hồn và hết cả da xương 

Xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãi 
Trần gian ôi! cánh bướm cánh chuồn chuồn 
Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại 
Con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn 

Còn ở lại một ngày còn yêu mãi 
Còn một đêm còn thở dưới trăng sao 
Thì cánh mộng còn tung lên không ngại 
Níu trời xanh tay với kiễng chân cao 

Nhưng em hỡi trần gian ôi ta biết 
Sẽ rồi ra vĩnh biệt với ngươi thôi 
Ta chết lặng bó tay đầu lắc 
Đài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi 

Đêm ứa lệ phồng mi hai mắt 
Bàn tay ta nhỏ như lá cây khô 
Mình hoa rã đầm đìa sương theo móc 
Đỡ làm sao những cánh tiếp nhau rơi 

Ta gửi lại đây những lời ảo não 
Những lời yêu thương phụng hiến cho em 
Rồi ta gục đầu trên trang giấy hão 

Em bảo rằng: Đừng tuyệt vọng nghe không 
Còn trang thơ thắm lại với trời hồng.

Thứ Năm, 13 tháng 4, 2017

Bật ti vi nghe tiếng nói con người

GIỌT TÌNH SẦU
Giờ đã hết những tháng ngày mộng mị
Mắt môi xưa mòn mỏi đợi anh về
Giờ lạnh lắm những chiều mưa phố thị
Những đêm buồn con nước vỗ chân đê
Anh đã đến rồi đi như gió thoảng
Giọt tình sầu rớt xuống giữa thinh không
Em thảng thốt ngồi nhìn ngày chạng vạng
Phía trời xa gió thổi đến nao lòng
Từng đêm vắng bước chân về gác trọ
Bật ti vi nghe tiếng nói con người
Giữa đêm khuya giật mình nghe tiếng thở
Thoáng vọng về từ một cõi xa xôi
Rồi cũng dứt một mối tình thơ dại
Nụ hôn đầu còn cháy lửa trên môi
Em lóng ngóng với châu thân thừa thãi
Linh hồn em anh đã lấy đi rồi
Nhìn quanh quất trong đêm trường tĩnh mịch
Vẫn còn kia hơi hướm chỗ anh ngồi
2008

Kêu người người đã đi tìm bóng đêm

ĐÀNH PHẢI KÊU EM
Cái thằng con nít trong tôi
Bây giờ tóc bạc da mồi thấy ghê
Ba ngàn thế giới điên mê
Xác thân rũ rượi nẻo về còn xa
Tìm đâu lửa ấm quê nhà
Tàn đông gió lạnh mù lòa con tim
Kêu trời trời cũng lặng im
Kêu người người đã đi tìm bóng đêm
Thôi thì đành phải kêu em
Nhỏ dùm giọt lệ cho thêm ngày buồn.
(29.12.12)
Nguyen Van Nhan

Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

đường hạnh phúc chỉ còn ba nhịp cúc

"GÁI LỬNG" 24
UNBUTTONED
trời càng lạnh
em càng thèm phanh áo
cho mầm ngực cuộn xiết những lông tơ
cho ai hết ngờ
cho thêm lộng lẫy những cơn mơ
ngoài kia đại dương sóng buốt
nuốt bờ
nơi đây hồn dại ngây
thèm bờ
em đã buông lơi ba nhịp cúc
còn ba nữa
ai sẽ mở toang ra
chẳng cần những dũng sĩ đâu
cũng đâu cần phải là lực sĩ
mới đưa nhau ra khỏi cơn bĩ
chỉ mong
đồng cảm một nhịp rung
đôi khi mảnh như tơ
đủ cho lí trí phải mờ
cho những sợi gân chùng hết xuống
cho khả năng tự vệ kiên cường
chợt buông
mùa đông chạm khắc từng thớ thịt săn chắc
những sợi cơ dai như chão
da như được độn những lớp xơ mướp
thịt da ngà đã tắt tiếng ngân nga
nhưng run rẩy lại càng thêm run rẩy
thèm nắng òa
thèm máu chẩy trên da
anh hãy đến rỏ cho em ít giọt
em thèm máu nóng
em thèm tắm
không biết ước mong của em có gì xa xỉ
khi biết rằng ngoài kia đàn ông bây giờ
như chỉ có máu xanh
lạnh lẽo
hơn cả khối nước dưới hồ băng
hỡi ôi
rằng là manh mún tâm can
thiết tha em đấy
chớ trách em lan man lòng
nhịp đời sao cứ chạy ro ro
như máy
như xe
em cầu mong cho nó tắc nghẽn hẳn
khi đó sẽ có đột biến
nghĩa là có sức sống mới

mà kệ đi
này anh hỡi
đường hạnh phúc
chỉ còn ba nhịp cúc

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

Dòm xuống loài người hối hả đi đâu

ĐI ĐÂU
Những con chim đậu trên dây điện
Dòm xuống loài người hối hả đi đâu
Hạnh phúc trong tim
Trên đầu
Hay dưới đít
Chim kêu ríu rít
Trời xanh
Chiếc lá xanh
Mây trắng còn bay mải miết sao đành.
17.2.14

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

ngắt một nhánh tháng hai xuống cài lên lọn tóc bạc nắng

Vì, sẼ khÔng cÒn nHáNh thÁNg hAi Nào đỂ ngẮt Lấy!
__________
ngắt một nhánh tháng hai xuống cài lên lọn tóc bạc nắng
[vẫn còn tươi tắn hơn ý nghĩ!]
mùa này hoa anh đào ở hoa-thịnh-đốn chưa kịp nở
chỉ có bông tuyết cóng buốt lưu lạc
và lũ thạch nhũ trong suốt thời cuộc
ù lì trong lắm hang động căm căm trí nhớ
phải chăng giờ này ngồi ở bờ kè
nghe inh ỏi bụi kèn
tiếng chửi thề lênh láng ngập phố phường
phải chăng giờ này vất vưởng dọc lề đường
nhìn cô chủ quán cà phê gom nhặt những chiếc lá úa
thồn vào chiếc thùng rác mùa đông phải chăng
có được một ly cà phê đặc sánh mùa thu
lóng lánh trên cặp mắt kiếng tư duy
ngồi đồng góc phố mùa hạ
chờ cuộc hẹn mùa xuân
giú cất bấy lâu nay
trên đôi con ngươi lêu lổng
và, phải chăng ngọn-gió-chướng-trung-bắc-lầm-lì-bản-mặt đã nhũn mềm nếp gấp
tháng hai luống tuổi rềnh rang tin nhắn một câu thơ mới chào đời
tháng hai già nua lọm khọm bản chúc thư một nụ mầm vừa chớm
tháng hai muộn mằn nâng niu dăm giây phút thượng tuần của vầng trăng vừa mọc trên bầu trời khuya hoang vu
ừ nhỉ, hãy nắm tay những con đường đang không biết sẽ mở ra hay rẽ ngoặt
hãy quàng vai những vạt trăng đang ngày vằng vặc hơn hay dần tối ám
hãy tựa vào tường vách và ghì chặt từng viên gạch nhân bản
đang bị gỡ đi khỏi cái bóng mát của phố phường
con đường chúng ta đi đang tẻ dần niềm vui
bóng hạnh phúc đang bị chặt cụt mất gốc
họ đã mang đi và trồng vào bảo tàng của tội ác
phúc cho họ những kẻ chưa bao giờ nếm được mùi vị
hạnh phúc
những kẻ luôn bị óc ách bởi lòng ganh tỵ
nên được thương xót
ngắt một nhánh tháng hai xuống
cắm vào bài thơ vừa viết xong tin nhắn
rồi thoát ra
bỏ chạy một mạch
về lại góc hẹn xưa
nhặt lên dăm mảnh nắng vàng bạc mưa
nhặt lại đôi mắt nắng-ưởi-hanh-vàng
dọc đường lưu lạc
hay đã nằm chết
ngất giữa lũ thời cuộc
khốn kiếp.
________
HHiếu

còn nửa bản mặt kia tôi ráng giữ lại

nỬa vỜi

___________
mỗi sáng
lấy chừng nửa phin cà-phê
phân nửa sữa
đổ nước sôi pha cà-phê chừng nửa ly
chờ
cà-phê chảy xong
cho vào chừng nửa khay đá cục
hừng đông nửa chừng
tôi đã đốt điếu
bập khói
hút nửa hơi chập chờn
độ chừng nửa điếu thuốc
dập bỏ
nhâm nhi độ chừng nửa ly cà-phê
nhìn ra mặt trời đã hừng hực nửa buổi
tôi bèn chạy đi rửa nửa cái bản mặt
còn hừng hực
nửa cơn ác mộng
giữa nửa đêm
ngao ngán
còn nửa bản mặt kia
tôi ráng giữ lại
mùi hương
hạnh ngộ cũ
cho nửa ngày vô tích sự
còn lại
mà đã nửa đời
tôi quên mất
nhất là
mùi hương của nụ hôn lửng
nửa chừng
giữa cuộc tình nửa lửa
trong thời chinh chiến
nửa cuộc
đã tàn canh
tôi hôn em chỉ mới phân nửa vội vàng
làm em ngây ngất lây nửa cuộc
động phòng
để cho em phải cưu mang
nửa cuộc nợ duyên
lây lất với nửa cuộc đời
nửa mặt
làm cho nguyên bó rau tươi
biến thành nửa rổ rau luộc
mà cả vợ lẫn chồng
đều rưng rức
mỗi khi chấm mút đắng cay
ăn uống chỉ mới nửa cuộc
nợ nần
đã khóc ròng
nửa đường duyên phận
từ đấy tôi bước đi tiếp nửa đường còn lại
nơi chỉ có nửa mặt trời lấp ló
mà tôi đã thâm đen
nửa trộ mưa mới rơi
hồn đã ướt mèm
ngôn ngữ tôi câm nín
bốc hơi cùng đám khói đêm
ở trên tôi có nhắc đến nửa ngày vô tích sự còn lại
thật ra thì có tích sự
bởi tôi đã cố dùng nửa ngày còn lại ấy
thả rong ở các tiệm cầm đồ
tìm xem có ai cầm cố
chăng dăm đoá hồng nhung đen
tôi có thể mua lại được với giá hời
tặng cho cuộc hạnh ngộ nửa vời
nhân ngày lễ valentine
sắp tới.
________
HHiếu

Thứ Năm, 12 tháng 1, 2017

Mù lòa

Hỏi:
"Em thân yêu
có dám 
Khỏa thân 
Nằm trên cỏ 
Ẩm ướt 
Mùa Xuân..."

Chứ còn thì xuân
...
Xuân thì...
Ẩm ướt ...
Nằm trên cỏ...
Ngọc ngà thấm đẫm
                  mỹ miều thân
Tài hoa nhành cọ
                 cao xanh phác
Nét xuân chấm phá
                  ngạo với nàng

Phận Em:
Gan nhỏ như hòn sỏi
Nguyên đai còn chẳng
há rằng buông
Có chăng 
trong mắt người tình tự 
E chẳng là e 
....xá gì đời

(ta sẽ tự tin khi mù lòa)

(fun)