Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

Trái tim dù biết hát / Nhưng tình đời dễ đâu

CHUYỆN MƯỜI NĂM TRƯỚC
Becxenov


Chỉ có một lần thôi
Em hỏi, anh im lặng
Thế mà em hờn giận
Để chúng mình xa nhau.


Biết đi đâu về đâu
Con đò không bến đợi
Ôi cây xanh tình đời
Có nghe lời ta gọi


Những mùa xuân đã qua
Tiếng ve về thổn thức
Gió thổi vào đêm hè
Kể chuyện mười năm trước


Nơi tình yêu bắt đầu
Cũng là nơi khó nhất
Trái tim dù biết hát
Nhưng tình đời dễ đâu


Những lứa đôi yêu nhau
Hãy nghe tôi kể lại
Chỉ một lần trót dai
Thế mà thành chía phôi


Chỉ có một lần thôi ...

Thứ Hai, 11 tháng 10, 2010

Đợi chờ mưa nắng hai mùa Ngày không tên khi bên em không là tôi nữa

Mình sẽ xa lạ nhau
Đợi chờ mưa nắng hai mùa
Ngày không tên
khi bên em không là tôi nữa
Mình sẽ xa lạ nhau
Chiều ngủ quên dưới mây trời
Mình sẽ xa lạ nhau em với tôi
(bài hát Ngày không tên do Quang Dũng trình bày)

---------------

(Từ xa lạ thành quen biết rồi lại trở về xa lạ! Cuộc sống này là cả một mớ hỗn độn những vòng tròn. Vòng rời rạc, vòng kết nối, vòng đứt lìa, vòng méo mó, vòng nhiều cạnh... Một đôi ngày sống như chưa bao giờ được yêu, hối hả, kiếm tìm, tò mò... và cuối cùng chỉ là những hư vô tan biến. Một thứ lờ lờ khó diễn tả...)

Một ngày ngươì bước bên tôi
đôi chân lạc miền mê mải
giật mình vội tìm lối rẽ
lối rẽ về miền hư không

Một ngày ngươì bước bên tôi
trái tim trở nên dang dở
đường chiều khắc lên bóng nắng
nghiêng nghiêng về chốn mênh mông

Một ngày ngươì bước qua tôi
một ngày trở nên bình lặng
một ngày nắng ko là nắng
một ngày tôi cuộn vào tôi.

hình như và chắc chắn

Hình như

Người ta thường hay nói "Hình như.."
Bởi chỉ nắm trong tay những điều chưa chắc chắn
Nhưng đôi khi biết nó là chắc chắn
Họ vẫn hoài nghi thích nói: " Hình như..."

Và hình như em bất lực trước ngôn từ
Nên không thể nói với A những điều sâu kín nhất
Nhưng lẽ nào trên đời lại có: "hình như sự thật"
Để không bao giờ chắc chắn được thứ tha?

Người ta vẫn thường nói "Hình như là.."
Để tự an ủi mình, hay làm yên lòng người đối diện?
Anh và em - Ai là thuyền? Ai là biển?
Hay suốt đời cũng chỉ biết hình như....?

Người ta cứ thích lẫn lộn giữa thực và hư
Bởi sự thật phũ phàng hơn ta nghĩ
Nên cứ để bản năng và lý trí
Đi chung đường - không biết sẽ về đâu...???

Người ta cứ nghĩ rằng khi yêu nhau
Sẽ thôi không còn "hình như..." nữa
Rằng thế giới này chỉ có mình hai đứa
Rồi ngang nhiên dám chắc chắn đủ điều.

Bởi chữ "yêu" luôn gắn với chữ "liều"
Nên "hình như" mới trở thành "chắc chắn"
Chuyện chúng mình ... nên nói hay im lặng
Để không nhầm " chắc chắn" với "hình như..."?

Chắc chắn

Em vẫn thường nói tiếng:"hình như"
Và chắc chắn những điều không có thật
Chuyện tình yêu có khi nào được-mất
Những so bì,những tính toán thiệt hơn.

Em vẫn nói trong những phút cô đơn
Hình như em không yêu và em đang chờ đợi
Những ước muốn trong mênh mông dịu vợi
Một ánh nhìn, một cử chỉ, một lời yêu.

Người ta nói "yêu" luôn gắn với "liều"
Nên "hình như" có khi là "chắc chắn"
Nhưng nhiều khi biết yêu là chắc chắn
Vẫn phải dối lòng dùng hai chữ "hình như".

Em không thích lẫn lộn giữa thực và hư
Mà ngược lại, em muốn thực hư rõ rệt
Em với anh, một là thuyền, một là biển
Biển xa thuyền, biển có thấy cô đơn.

Nếu tình yêu không thành ai sẽ mất nhiều hơn
Là em? Là anh? Hay mỗi người một nửa
Chẳng bao giờ có tình yêu dạng đó
Một nửa chắc chắn rồi, nửa còn lại "hình như".

Đã là tình yêu phải là thực, không hư
Cả hai người cùng nhìn về một hướng
Cùng yêu thương và đặt niềm tin tưởng
Sẽ không nhầm "chắc chắn" với "hình như"

Và tình em vẫn đậu bến đợi chờ
Sự ôm ấp, vuốt ve vỗ về của biển
Để được nghe về những lời tha thiết
Tình yêu chắc chắn ở nơi anh.

----------------
vo tình gặp trên net ko biết tg la ai.
đã có lúc mình lẩm bẩm trong đầu hinh như hinh như và hinh như là thế...

gió đầu đông

dường như em đang lạc bước
trong những ngày dài
sợi nắng hanh kéo mùa đông rất ngắn
phố bước qua sóng sánh gió mùa

dương như em đang lạc bước
trong vòng tay anh yên ả
chốn yêu thương em thả mình tĩnh lặng
hư không một lối đi về
mênh mông ơi hỡi mênh mông

dường như em đang lạc bước.
ngay nơi trái tim này
nhịp đập bốn mùa hoang hỏa
cảm nhận mình em khóc cho anh

con đương nào em bước chân đi
có anh, có em,
có thứ tình yêu được viết thành huyền thoại
cái bất tử ngất đi vài ba bận
chợt trở về với vệt xước gió mưa

em tự ru mình em cũng tự ru anh
sợi nắng hanh kéo mùa đông rất ngắn
con đường thì lại quá dài
em tự dắt mình bằng ngọn gió đầu đông



---------------------
mình cất về đây cho mình