Thứ Ba, 16 tháng 2, 2016

Một sớm mai kia cơn gió thổi đi rồi Mọi điều còn lại nằm trong tầm dung dị

Tôi sẽ để nỗi buồn tôi trên cỏ
Một sớm mai kia cơn gió thổi đi rồi
Mọi điều còn lại nằm trong tầm dung dị
Rất đời thường từ vạt nắng qua hiên.
Kể từ đó- một tôi rất mới
Tái sinh ra từ những thăng trầm
Không yêu ghét và không nhiều mệt mỏi
Bước chân trầm và rất thảnh thơi.
Tôi lại sống bằng một tôi mộc mạc
Nghe dân ca và lẩm nhẩm theo lời
Lời kinh kệ theo gió lùa vào mắt nhạt
Không phải để nao lòng mà để tịnh từ tâm.
Từ hôm đó tôi là tôi rất khác
Lời tình cũ qua hiên cũng chỉ để đôi lần
Từ tưởng niệm nhớ đôi người xa lạ
Người dưng cũ ngang đời vẫn thế- người dưng.
Tôi từ đó là một tôi giản dị
Chân để đi, mi để khóc, môi cười
Đời sẽ trải những tháng ngày bình dị
Rất đời thường và cũng rất tôi.
_ Cà Phê _