Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

Biết mình đang da diết thương và da diết nhớ Vậy mà đành bấm lòng... trời ơi vui!

QUA TUỔI BỐN MƯƠI
Viết cho người đàn bà tôi thương
Qua tuổi bốn mươi mới biết mình già
Không trẻ nữa để cho phép lòng nông nổi
Không thể vứt hết tất cả chỉ vì một tiếng gọi
Từ thẳm sâu lòng buồn
Nào phải vô tâm đâu mà nước mắt chẳng còn nữa để tuôn
Lúc tột cùng đớn đau đành lặng im nín khổ
Biết mình đang da diết thương và da diết nhớ
Vậy mà đành bấm lòng... trời ơi vui!
Đêm tỉnh giấc mới hiểu thế nào là đơn côi
Muốn dựa vào vai ai gào một tiếng thôi mà không thể
Lớn rồi... nào còn con trẻ
Để nương nhờ, dựa dẫm, mộng mơ
Có những lúc thèm trở lại ngày thơ
Gặp lũ bạn từng một thời rong ruổi
Uống chén rượu giả say nhìn sông cười rười rượi
Sông nhìn lại đứa giả say chếnh choáng kiếp người
Qua tuổi bốn mươi mới thấu thế nào là cuộc đời
Thế nào là phận người- thì ra khổ đau hay hạnh phúc cũng chỉ là chốc lát
Quay cuồng theo nhân gian mà tụng ca, hò hét
Đến phút ngắt thanh âm nuốt nhạt nhẽo vào lòng
... ôi một đời người hốt toàn hư không
Vậy mà rồi tự dối mình dư giả
Qua tuổi bốn mươi chẳng còn gì trong tay cả
Ngoài những đường phận duyên đứt đoạn khóc cười
Ngoài những nếp chân chim cuối mắt đầu môi
Ngoài phía chân trời đứa giả say nhìn thấy
Không ngờ qua tuổi bốn mươi ta buồn đến vậy
Ta ơi!

nỒNG nÀN pHỐ!

QUA TUỔI BỐN MƯƠI
Viết cho người đàn bà tôi thương

Qua tuổi bốn mươi mới biết mình già
Không trẻ nữa để cho phép lòng nông nổi
Không thể vứt hết tất cả chỉ vì một tiếng gọi
Từ thẳm sâu lòng buồn

Nào phải vô tâm đâu mà nước mắt chẳng còn nữa để tuôn
Lúc tột cùng đớn đau đành lặng im nín khổ
Biết mình đang da diết thương và da diết nhớ
Vậy mà đành bấm lòng... trời ơi vui! 

Đêm tỉnh giấc mới hiểu thế nào là đơn côi
Muốn dựa vào vai ai gào một tiếng thôi mà không thể
Lớn rồi... nào còn con trẻ
Để nương nhờ, dựa dẫm, mộng mơ

Có những lúc thèm trở lại ngày thơ
Gặp lũ bạn từng một thời rong ruổi
Uống chén rượu giả say nhìn sông cười rười rượi
Sông nhìn lại đứa giả say chếnh choáng kiếp người

Qua tuổi bốn mươi mới thấu thế nào là cuộc đời
Thế nào là phận người- thì ra khổ đau hay hạnh phúc cũng chỉ là chốc lát
Quay cuồng theo nhân gian mà tụng ca, hò hét
Đến phút ngắt thanh âm nuốt nhạt nhẽo vào lòng
... ôi một đời người hốt toàn hư không
Vậy mà rồi tự dối mình dư giả

Qua tuổi bốn mươi chẳng còn gì trong tay cả
Ngoài những đường phận duyên đứt đoạn khóc cười
Ngoài những nếp chân chim cuối mắt đầu môi
Ngoài phía chân trời đứa giả say nhìn thấy

Không ngờ qua tuổi bốn mươi ta buồn đến vậy
Ta ơi!

"Em muốn ngược thời gian từ lúc biết bình minh/ tiếc những cái cựa mình để giấc mơ vụt tắt"



Em giật mình những lúc soi gương
thấy nỗi nhớ hằn xanh trên tường cũ
đôi mắt quầng sâu sau nhiều đêm thức ngủ
ngay cả giấc mơ cũng chia cách chúng mình
Em muốn ngược thời gian từ lúc biết bình minh
tiếc những cái cựa mình để giấc mơ vụt tắt
muốn gom đêm làm của riêng đem cất
bất cứ lúc nào muốn ngủ để lại mơ
Em biết thương em sau nhiều nỗi đợi chờ
tuổi thanh xuân mau mà thời gian đằng đẵng
chỉ sợ lúc nào em không còn kiên nhẫn
sẽ phải buông tay dẫu biết vẫn rất cần
Mùa đi về mòn cả lối quen thân
thời gian trở mình trăm lần trên mái cũ
giấc mơ em nghìn lần trong giấc ngủ
vẫn mãi chập chờn một bóng áo quen
Em thương mình chưa trọn vẹn bình yên
em cũng hiền lành, đâu ác chi anh nhỉ
lắm lúc thèm nghe lại nhiều điều cũ kĩ
mặc kệ gió giông nằm nghĩ chuyện bên đời!
(GIẬT MÌNH - P2T)

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

Ta ngô nghê đến độ Tự chuốc lòng no say!



Vứt lại hết tất cả
Buồn vui lẫn đợi chờ
Tự ôm mình gượng dậy
Từ đây chừa mộng mơ
Đời người như sóng nước
Lan theo gió trên ngàn
Ngờ đâu lòng vụn vỡ
Gió nào nghe sóng tan
Tình như ly rượu nhạt
Người như tà áo bay
Ta ngô nghê đến độ
Tự chuốc lòng no say
Đến ngày hoa tàn nụ
Khói bay trắng hiên nhà
Ta như người đã uống
Chính cái thằng giống ta
Thôi ném hết ngốc dại
Của một đời trẻ con
Ta bắt đầu người lớn
Khi vui buồn không còn
Chiều nay về lại chỗ
Ngày xưa bắt đầu yêu
Châm thuốc gầy vặn hỏi
Muốn quên cần bao chiều?
Muốn quên cần đừng nhớ
Muốn quên cần đừng thương
Mà ta lỡ nhét hết
Đến chật cả đêm trường
Ta bắt đầu biết chết
Từ trong giấc ngủ vùi
Em bắt đầu biết sống
Từ tháng ngày yên vui

Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

Mình là tri kỷ / Chẳng chung đường,

TẬN CÙNG
Nhân đọc truyện ngắn của "Nhạt"
Ai đã đến tận cùng hư vô
Để hiểu cái tôi đầy bản ngã
Ai đã đi tận cùng đêm đen
Để thấy hết mênh mông huyền bí?
-------------
Hai chúng ta đã đi đến tận cùng nỗi nhớ
Càng trân quý thêm khoảnh khắc bên nhau
Ta đã qua
Tận cùng nỗi đau
Để lắng lại mặn mòi hạnh phúc
Hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao cắt
Dù đi qua triệu triệu điểm thương yêu
Hôm nay,
Nắng xế
đầu nương
Hình gặp bóng
Liêu xiêu con đường lạ.
Bàn chân ai
bước đi vội vã
Ngập ngừng tay,
Run rẩy bờ vai.
Buồn mi ơi
Đừng ướt nhé, đêm nay,
Thương nhớ hỡi
Đừng mông lung, mộng mị!
Đừng nói nữa,
Mình là tri kỷ
Chẳng chung đường,
Luôn san sẻ buồn vui
Đừng trách chi
Thơ dại tuổi đôi mươi
Chẳng nắm tay nhau đi đến tận cùng
Để tiên đề: hai đường thẳng song song
sẽ gặp nhau tại vô cùng DUYÊN PHẬN.

Cứ giả vờ Như kẻ nghê ngô!

VỜ NHƯ
Vờ như vô tình
Đi ngang phố nhỏ
Hít hà hương ái ân còn vương đâu đó
Nghe thì thầm trong gió
Tiếng lòng tôi.
Vờ như xa xôi
Để con tim bồn chồn nhịp đập
Thoảng bên tai ấm nồng hơi thở gấp
Tiếng yêu thương
Thuở xuân thì.
Vờ khoác túi ra đi
Hóa thân kẻ lữ hành cô độc
Lầm lũi bước trên con đường heo hút
Thèm nghe
Một lời ru.
Vờ hỏi mùa Thu
Còn dư hương cốm?
Ngửa bàn tay chai sần năm tháng
Đếm thời gian
Bằng đống lá khô xưa.
Cứ giả vờ
Như kẻ nghê ngô
Chẳng nhớ,
Chẳng quên,
Chẳng ghen,
Chẳng giận.
Lòng tênh nhẹ
Chẳng sân, si, hỉ, nộ;
Vờ như....

Giang Hoàng