dưới những tán cây
nắng không còn là mình được nữa
và em nhận ra
đã mất mùa thu rồi
gió vẫn ngân nga những khúc hát trên đồi
hoa vẫn giữ nguyên một lòng thơm thảo
góc phố cũ vẫn còn mang màu áo
của một thời rất đỗi xưa xa
về nằm trong một giấc mơ trưa
em đi dạo giữa hai miền hư thực
gom lại trên tay những ngày nhiều ẩn ức
thấy niềm vui hằn vết chân chim
em rồi biếng khóc và biếng kiếm tìm
dẫu cắn môi mình vỡ đôi giọt nước mắt
ánh mắt quen ở đâu khi người vắng mặt
này em! thất lạc có từ rất lâu rồi!
[k.lan 17.09.2016]