1.
Có những năm tháng không mùa, buồn vui không hình không dạng
Tất cả nhạt nhòa
Như mây
Như gió
Thổi qua triền miên tháng ngày…
2.
Có những cảm xúc không tên, lẫn lộn trong rất nhiều trùng lặp
Ta nhặt ra từ mớ hỗn độn
Một hai con chữ
cho mình
3.
Có những trang sách trắng tinh, hàng ngày vẫn được đọc lên thành tiếng
Nhưng khi ký tự chỉ là những cái vỏ rỗng
Nó chẳng chuyên chở được gì
4.
Ta mong tháng năm có mùa, mong gọi tên được cảm xúc
Ta viết bằng ngôn ngữ dị biệt của loài chim sơn tước
(Có khi là của loài voi
Mà cũng có thể là tiếng tru của sói rừng)
5.
Rồi ta nhận ra mùa khiến cuộc đời biến chuyển, xoay vần
Cảm xúc đã định danh thì không còn phiêu du, chất ngất
Voi và sơn tước chẳng có gì liên quan hay ăn nhập
Làm sao có thể hiểu nhau khi một loài dưới đất, loài kia lại cứ chấp chới bay lên?
6.
Thôi thì trả voi về rừng chiều, trả sơn tước về trời đêm
Để yên những gì vốn thế
Tạm quên những gì không thể
Khép lại suy tưởng điên rồ…
Lưu Hương
-----------------------