Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Bình thản hay lặng lẽ?

Anh ơi!
Hãy siết trặt vòng tay
Đừng để em tuột mất
Tay anh đó,
nắm tay em thật chặt
Sợ phút giây nào lơ đễnh bước chân

Ngoài kia sắc tím hoa ai rải
Để em rón rén bước chân qua
Lòng bình thản hay em lặng lẽ?
Cảm nhận trong lòng,
Em cất lấy niềm vui

Chỉ sợ lỡ cánh hoa tan nát
Sợ vô tình vương vấn lòng ai
Sợ nỗi buồn giăng giăng khắp chốn
Sợ tiếng cười không chan chứa vô tư

Em sợ mình như chiếc lá
Được gió cuốn đi bay khắp bốn phương trời
Rồi đến lúc lá rơi rơi mãi
Không quay được về,
Không chạm được vào anh
Một mình lá lang thang trong khoảng vắng
Lá sẽ buồn, lá sẽ khóc vì ai

Anh oi!
Hay giữ em thật chặt
Kéo em về,
Đặt chân em xuống đất
Dù biết đất không bằng.

Ôi! sắc tím hoa ai rải
Làm lòng em gợn sóng ưu tư
Em không nhớ nhưng lại luôn luôn nghĩ
Em không yêu nhưng cứ mãi băn khoăn
Đừng giận e nhé! cành hoa tím.

Hoa cho em niềm hạnh phúc ngọt ngào,
Hoa cho em nụ cười nhẹ nhõm
Và cho em chút phiền toái xinh xinh
Em sẽ giữ trong lòng, sẽ cất lấy niềm vui
Hoa nhớ nhé!
Em đang cười hạnh phúc!

Viết cho anh và cho cành hoa tím
anh hãy ôm em thật chặt nhé anh!

June 25, 2007

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2009

yêu!?

Lời yêu quyến rũ môi mềm
mắt em lúng liếng đong đầy tình anh

Em đừng là lá, là hoa
lá sẽ úa, hoa sẽ tàn năm tháng.
Em đừng là gió là mây
quên anh! vắng một góc trời tình em.
Hãy là em, là em chân thực
cảm xúc dâng môi, lời yêu tràn mắt
biếc ánh tình, anh bên em
ngắm, nhìn, ôm trọn vòng yêu bỏng cháy

Yêu!?

(October 23, 2007)

Duyên nợ

Có duyên mà ko có nợ!

Kiếp trước sao anh chẳng nợ em
Hai nhịp bước chòng chành duyên vỏn vẹn
Hợp đấy chứ! nức oà từng cung bậc!
Yêu thương kia sao cứ mãi đong đầy.

Đêm dài lắm, ngày vui sao ngắn
Bước chênh vênh bóng đổ đoạn trường
Giờ gánh lệch, một mình em bước
Phía ko anh! hẫng! một góc tình.

Anh ơi! duyên nợ mình ko tới
bấm lòng em bước vắng anh nẻo đường
Yêu thương cháy, tro hồng sẽ lạnh
Gửi anh mang chút nợ tình em.

Và một kiếp, nợ mình sẽ trả
Anh, em duyên hỏi có còn?

(Viết cho  một người bạn)
(October 24, 2007)

Huyền thoại

Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy, anh đã chia tay với người con gái ấy?
Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy
Em sẽ chờ như thể một tình yêu ...

Em sẽ chờ
Như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xa, mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước
Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa ...

Em sẽ chờ anh
Như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải vội đơm hoa , đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau

Em ở hiền
Em có ác chi đâu
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác ?
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu
Đợi trầu dập mới cay ?

Dẫu chẳng hẹn hò
Em cứ đợi , cứ say
Ngâu có xa nhau , Ngâu có ngày gặp lại
Kim - Kiều lỡ duyên nhau
Chẳng thể là mãi mãi ...

Em vẫn đợi
Vẫn chờ
Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu !

ST
(Copy từ blog CGDL)

anh ?

Gió đánh cắp vầng trăng
giấu sau tầng mây xám

Biển đánh cắp cát vàng
vùi vào lòng sóng cả

Còn em đánh cắp anh
đặt trong vòng tay nhỏ

nghiêng vai gầy
anh có thấy bình yên?

YEU DI EM

yêu di em 
sao cứ ngại ngần 
tình thắp lửa sưởi mùa đông thêm ấm đường đỡ vắng chiều sương giăng trắng 
Gió chẳng vô tình đuà nghịch vơí bàn tay

  Yêu đi em 
 Hai má lại ửng hồng 
Sắc tình yêu anh gài vạt áo 
Quà hạnh phúc... 
em ơi
....
 có thấy 
đấy! lấp lánh này! 
ấm áp ko em 

Anh ơi! 
lạnh! 
lạnh đôi bàn tay em 
đôi chân nữa, đôi chân em sao bướng 
cứ lóng ngóng, co ro hoài cho tội
 chẳng xích lại gần anh
  nơi ấm áp men tình em! Yêu đi em yêu đi em đừng có ngại ngần sáng ban mai mặt trời lại sáng với sơị nắng anh đan áo mỏng khoác cho em thêm ấm một mùa đông yêu đi em tay sẽ lại trong tay cái giá lạnh sẽ chẳng còn len lỏi nơi tim anh lửa tình yêu đang cháy em là quà hạnh phúc ở trong anh yêu đi em!

TUOI DOI MUOI TRO LAI

Biết bao giờ
trở lại tuổi đôi mươi
Anh lại bước trên con đường ngày xưa ấy
Dìu em đi trong vòng tay vụng dại
Làn tóc nhẹ bay ve vuốt tim mềm

Biết bao giờ
trở lại tuổi đôi mươi
Vơí mái đầu xanh, trái tim ngời trai trẻ
Lại yêu em như chưa bao giờ yêu thế
Nhịp yêu thương như con sóng dâng tràn

Biết bây giờ
chẳng thể nào về lại tuổi đôi mươi
anh và em hai mái đầu đã ngả
Hai trái tim vẫn rung cùng một nhịp
Nhịp yêu thương đưa bước chân anh về

Anh!
cám ơn nhưng gì đã qua!

Anh!
đón chờ tương lai sáng! 

hai vầng hào quang rực rỡ
sáng lung linh mỗi bước chân anh.




Mong người dàn ông hạnh phúc với chọn lựa của mình
Sunday October 7, 2007 - 03:10pm (ICT)

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2009

Ru tình

Tình ơi cách mấy ngại ngần
lời ru theo gió thoảng gần bên ai
tình tang níu giấc mộng dài
một miền mê mải bước chân lạc đường

bềnh bồng mây trắng nhẹ bay
giăng giăng một cõi dấu yêu ngủ vùi
tình tang, tang tính, tình tang
ái ân khép lại một chiều nắng trong

tình ơi cách mấy ngại ngần
dấu yêu ngoan nhé ngủ vùi giấc mơ

Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2009

Sau Bão

Cơn bão đến
cơn bão sẽ qua

để lại đằng sau những những vệt dài loang lổ

trái tim tưởng yếu mềm sao mạnh mẽ

giọt lệ vơi đầy cũng đủ cuốn những đớn đau



Họ vẫn nói rằng mặt trời sẽ rạng lên

sau cơn mưa, sau ngày bão tố

chẳng hào hứng với nỗi đau ôm cứng

vẫn cảm ơn những giông gió cuộc đời


Hạnh phúc như ngọt hơn

niềm vui như bơ trơn mượt

vòng tay như ấm hơn trước
trái tim như khẽ hát ngân nga 

....

Cơn bão đến rồi cơn bão sẽ qua
Lẽ đời vẫn thế
thương tâm hồn ngẩn ngơ khoảng trống
loang lổ vệt dài sau khúc hát ...
ngân nga...

(February 21, 2008)

Hờn ghen

"Có yêu thì nói rằng yêu..."

thoảng qua một chủt hờn ghen
và rồi em biết em còn chút thương
thoảng qua một chút dỗi hờn
tự mình cưởi mỉm ô kià hay chưa

thói đời sao cứ đong đưa
cứ vờ hờ hững như là ngươì dưng
người dưng! ừ nhé thì dưng
lời bay theo gió em còn mình em

trống trơn một lối đi về
người dưng cứ đứng buông thơ bên dời
ca từ quấn gió bay xa
nơi đâu em đứng vương vào hờn ghen?

...
(September 29, 2008)

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2009

THẬT THÀ
Tự dưng nhớ thật nhớ thà
Nhớ con đường chẳng đi qua bao giờ
Tự dưng nhớ gió trong mơ
Nhớ trăng dát bạc đôi bờ sông ngân
Tự dưng nhớ chợ quỉ thần
Vườn thiên thai rụng dấu chân trái mùa
Tự dưng nhớ nước chưa mưa
Thật thà lúc lắc đong đưa thật thà
- Nguyễn Duy