Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

cỏ hoa bên bến lỡ làng tiết đông!

LỠ CHUYẾN ĐÒ NGANG
Dường như lạc giữa mùa đông
Gió liu riu gió, nắng hồng hồng môi
Dường như em
Dường như tôi
Dường như
Cả một bầu trời
Cô đơn
Quay lưng
Ngại
Nhấc bàn chân
Cỏ
Sương
như cũng
ngập ngừng
heo may
bàn tay
tìm gặp
bàn tay
lan sang hơi ấm
gợi ngày xuân sang
Ngập ngừng
lỡ chuyến đò ngang
cỏ hoa bên bến lỡ làng
tiết đông.

GH

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Cứ nghĩ mình yêu nhiều đến vậy Tình sẽ chẳng chết nổi bao giờ!

Ôi tháng năm đâu trở lại nữa bao giờ
Thương nhớ chết độ bắt đầu tuyệt vọng
Cứ nghĩ còn yêu là còn được sống
Nên mải hân hoan nhận lường gạt về mình
Ôi đời người u u minh minh
Đời đàn bà u minh gấp đôi số ấy
Cứ nghĩ mình yêu nhiều đến vậy
Tình sẽ chẳng chết nổi bao giờ
Thế mà rồi ngây thơ
Nhận triệu lần cay đắng
Chiều nay bạc lòng ra chờ gió lặng
Ngờ đâu sóng gió ở tận ngực mình

NNP

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

Biết mình đang da diết thương và da diết nhớ Vậy mà đành bấm lòng... trời ơi vui!

QUA TUỔI BỐN MƯƠI
Viết cho người đàn bà tôi thương
Qua tuổi bốn mươi mới biết mình già
Không trẻ nữa để cho phép lòng nông nổi
Không thể vứt hết tất cả chỉ vì một tiếng gọi
Từ thẳm sâu lòng buồn
Nào phải vô tâm đâu mà nước mắt chẳng còn nữa để tuôn
Lúc tột cùng đớn đau đành lặng im nín khổ
Biết mình đang da diết thương và da diết nhớ
Vậy mà đành bấm lòng... trời ơi vui!
Đêm tỉnh giấc mới hiểu thế nào là đơn côi
Muốn dựa vào vai ai gào một tiếng thôi mà không thể
Lớn rồi... nào còn con trẻ
Để nương nhờ, dựa dẫm, mộng mơ
Có những lúc thèm trở lại ngày thơ
Gặp lũ bạn từng một thời rong ruổi
Uống chén rượu giả say nhìn sông cười rười rượi
Sông nhìn lại đứa giả say chếnh choáng kiếp người
Qua tuổi bốn mươi mới thấu thế nào là cuộc đời
Thế nào là phận người- thì ra khổ đau hay hạnh phúc cũng chỉ là chốc lát
Quay cuồng theo nhân gian mà tụng ca, hò hét
Đến phút ngắt thanh âm nuốt nhạt nhẽo vào lòng
... ôi một đời người hốt toàn hư không
Vậy mà rồi tự dối mình dư giả
Qua tuổi bốn mươi chẳng còn gì trong tay cả
Ngoài những đường phận duyên đứt đoạn khóc cười
Ngoài những nếp chân chim cuối mắt đầu môi
Ngoài phía chân trời đứa giả say nhìn thấy
Không ngờ qua tuổi bốn mươi ta buồn đến vậy
Ta ơi!

nỒNG nÀN pHỐ!

QUA TUỔI BỐN MƯƠI
Viết cho người đàn bà tôi thương

Qua tuổi bốn mươi mới biết mình già
Không trẻ nữa để cho phép lòng nông nổi
Không thể vứt hết tất cả chỉ vì một tiếng gọi
Từ thẳm sâu lòng buồn

Nào phải vô tâm đâu mà nước mắt chẳng còn nữa để tuôn
Lúc tột cùng đớn đau đành lặng im nín khổ
Biết mình đang da diết thương và da diết nhớ
Vậy mà đành bấm lòng... trời ơi vui! 

Đêm tỉnh giấc mới hiểu thế nào là đơn côi
Muốn dựa vào vai ai gào một tiếng thôi mà không thể
Lớn rồi... nào còn con trẻ
Để nương nhờ, dựa dẫm, mộng mơ

Có những lúc thèm trở lại ngày thơ
Gặp lũ bạn từng một thời rong ruổi
Uống chén rượu giả say nhìn sông cười rười rượi
Sông nhìn lại đứa giả say chếnh choáng kiếp người

Qua tuổi bốn mươi mới thấu thế nào là cuộc đời
Thế nào là phận người- thì ra khổ đau hay hạnh phúc cũng chỉ là chốc lát
Quay cuồng theo nhân gian mà tụng ca, hò hét
Đến phút ngắt thanh âm nuốt nhạt nhẽo vào lòng
... ôi một đời người hốt toàn hư không
Vậy mà rồi tự dối mình dư giả

Qua tuổi bốn mươi chẳng còn gì trong tay cả
Ngoài những đường phận duyên đứt đoạn khóc cười
Ngoài những nếp chân chim cuối mắt đầu môi
Ngoài phía chân trời đứa giả say nhìn thấy

Không ngờ qua tuổi bốn mươi ta buồn đến vậy
Ta ơi!

"Em muốn ngược thời gian từ lúc biết bình minh/ tiếc những cái cựa mình để giấc mơ vụt tắt"



Em giật mình những lúc soi gương
thấy nỗi nhớ hằn xanh trên tường cũ
đôi mắt quầng sâu sau nhiều đêm thức ngủ
ngay cả giấc mơ cũng chia cách chúng mình
Em muốn ngược thời gian từ lúc biết bình minh
tiếc những cái cựa mình để giấc mơ vụt tắt
muốn gom đêm làm của riêng đem cất
bất cứ lúc nào muốn ngủ để lại mơ
Em biết thương em sau nhiều nỗi đợi chờ
tuổi thanh xuân mau mà thời gian đằng đẵng
chỉ sợ lúc nào em không còn kiên nhẫn
sẽ phải buông tay dẫu biết vẫn rất cần
Mùa đi về mòn cả lối quen thân
thời gian trở mình trăm lần trên mái cũ
giấc mơ em nghìn lần trong giấc ngủ
vẫn mãi chập chờn một bóng áo quen
Em thương mình chưa trọn vẹn bình yên
em cũng hiền lành, đâu ác chi anh nhỉ
lắm lúc thèm nghe lại nhiều điều cũ kĩ
mặc kệ gió giông nằm nghĩ chuyện bên đời!
(GIẬT MÌNH - P2T)

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

Ta ngô nghê đến độ Tự chuốc lòng no say!



Vứt lại hết tất cả
Buồn vui lẫn đợi chờ
Tự ôm mình gượng dậy
Từ đây chừa mộng mơ
Đời người như sóng nước
Lan theo gió trên ngàn
Ngờ đâu lòng vụn vỡ
Gió nào nghe sóng tan
Tình như ly rượu nhạt
Người như tà áo bay
Ta ngô nghê đến độ
Tự chuốc lòng no say
Đến ngày hoa tàn nụ
Khói bay trắng hiên nhà
Ta như người đã uống
Chính cái thằng giống ta
Thôi ném hết ngốc dại
Của một đời trẻ con
Ta bắt đầu người lớn
Khi vui buồn không còn
Chiều nay về lại chỗ
Ngày xưa bắt đầu yêu
Châm thuốc gầy vặn hỏi
Muốn quên cần bao chiều?
Muốn quên cần đừng nhớ
Muốn quên cần đừng thương
Mà ta lỡ nhét hết
Đến chật cả đêm trường
Ta bắt đầu biết chết
Từ trong giấc ngủ vùi
Em bắt đầu biết sống
Từ tháng ngày yên vui

Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

Mình là tri kỷ / Chẳng chung đường,

TẬN CÙNG
Nhân đọc truyện ngắn của "Nhạt"
Ai đã đến tận cùng hư vô
Để hiểu cái tôi đầy bản ngã
Ai đã đi tận cùng đêm đen
Để thấy hết mênh mông huyền bí?
-------------
Hai chúng ta đã đi đến tận cùng nỗi nhớ
Càng trân quý thêm khoảnh khắc bên nhau
Ta đã qua
Tận cùng nỗi đau
Để lắng lại mặn mòi hạnh phúc
Hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao cắt
Dù đi qua triệu triệu điểm thương yêu
Hôm nay,
Nắng xế
đầu nương
Hình gặp bóng
Liêu xiêu con đường lạ.
Bàn chân ai
bước đi vội vã
Ngập ngừng tay,
Run rẩy bờ vai.
Buồn mi ơi
Đừng ướt nhé, đêm nay,
Thương nhớ hỡi
Đừng mông lung, mộng mị!
Đừng nói nữa,
Mình là tri kỷ
Chẳng chung đường,
Luôn san sẻ buồn vui
Đừng trách chi
Thơ dại tuổi đôi mươi
Chẳng nắm tay nhau đi đến tận cùng
Để tiên đề: hai đường thẳng song song
sẽ gặp nhau tại vô cùng DUYÊN PHẬN.

Cứ giả vờ Như kẻ nghê ngô!

VỜ NHƯ
Vờ như vô tình
Đi ngang phố nhỏ
Hít hà hương ái ân còn vương đâu đó
Nghe thì thầm trong gió
Tiếng lòng tôi.
Vờ như xa xôi
Để con tim bồn chồn nhịp đập
Thoảng bên tai ấm nồng hơi thở gấp
Tiếng yêu thương
Thuở xuân thì.
Vờ khoác túi ra đi
Hóa thân kẻ lữ hành cô độc
Lầm lũi bước trên con đường heo hút
Thèm nghe
Một lời ru.
Vờ hỏi mùa Thu
Còn dư hương cốm?
Ngửa bàn tay chai sần năm tháng
Đếm thời gian
Bằng đống lá khô xưa.
Cứ giả vờ
Như kẻ nghê ngô
Chẳng nhớ,
Chẳng quên,
Chẳng ghen,
Chẳng giận.
Lòng tênh nhẹ
Chẳng sân, si, hỉ, nộ;
Vờ như....

Giang Hoàng

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

Chính chuyên mở một hàng hoa ven đàng

CÙNG CON LUẬN KIỀU

Lấy com-pa quay một vòng tròn
Thêm hai vạch nhọ nồi trộn mỡ
Nàng Thúy Vân hiện ra rờ rỡ
Thương chàng Kim khi tỏ khi mờ

Nàng Kiều xưa, chắc chỉ có trong mơ
Bốn trăm lượng, giá hời lúc bấn*
Bạc ba trăm, lúc hơn, lúc kém
Vàng dư phần chín, ai thu?

Tìm cho được kẻ nào biển thủ
Vàng ba trăm, chồng đủ ngay ra
Song thân dưỡng lão tuổi già
Chính chuyên mở một hàng hoa ven đàng

Tiền Đường ghé mắt nhìn sang
Nâu sồng khói sóng mơ màng chi chi
Cửa thiền những muốn qui y
Lòng trần nhuốn những sân si lưới tình

Sở Khanh nào khác Thúc Sinh
Chuyện trăng gió, phong tình muôn thuở
Lúc canh tàn, tối thượng tẩu vi
Chung qui chỉ tại lòng si ...

Kìa Từ Hải, đội trời hữu dũng ***
Lúc gặp thời, đắc chí tiểu nhân
Trai giang hồ, gái đa chuân
Dẫu không dậy sóng, tàn thân anh hùng

Cùng trong một tiếng tơ đồng
Bốn lần ướm phím, là long lở trời
Tiếng tơ đĩ ngất trên đời
Vờ say chén cúc, lừa người chữ TRINH.

• * bấn: túng
• ** hữu dũng vô mưu

Giang Hoàng

(Dạo này làm sao mà Lão này làm thơ ác chiến)

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Thuở trời đất nổi cơn gió bụi/Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên

Chinh phụ ngâm
Thuở trời đất nổi cơn gió bụi
Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên
Xanh kia thăm thẳm tầng trên
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này

Trống Trường Thành lung lay bóng nguyệt
Khói Cam Tuyền mờ mịt thức mây
Chín tầng gươm báu trao tay
Nửa đêm truyền hịch định ngày xuất chinh

Nước thanh bình ba trăm năm cũ
áo nhung trao quan vũ từ đây
Sứ trời sớm giục đường mây
Phép công là trọng, niềm tây sá nào

Đường giong ruổi lưng đeo cung tiễn
Buổi tiễn đưa lòng bận thê noa
Bóng cờ tiếng trống xa xa
Sầu lên ngọn ải, oán ra cửa phòng

Chàng tuổi trẻ vốn giòng hào kiệt
Xếp bút nghiên theo việc đao cung
Thành liền mong tiến bệ rồng
Thước gươm đã quyết chẳng dung giặc trời

Chí làm trai dặm nghìn da ngựa
Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao
Giã nhà đeo bức chiến bào
Thét roi cầu Vị, ào ào gió thu

Ngòi đầu cầu nước trong như lọc
Đường bên cầu cỏ mọc còn non
Đưa chàng lòng dặc dặc buồn
Bộ khôn bằng ngựa, thủy khôn bằng thuyền

Nước trong chảy lòng phiền chẳng rửa
Cỏ xanh thơm dạ nhớ khó quên
Nhủ rồi tay lại trao liền
Bước đi một bước lại vin áo chàng

Lòng thiếp tựa bóng trăng theo dõi
Dạ chàng xa ngoài cõi Thiên San
Múa gươm rượu tiễn chưa tàn
Chỉ ngang ngọn giáo vào ngàn hang beo

Săn Lâu Lan, rằng theo Giới Tử
Tới Man Khê, bàn sự Phục Ba
áo chàng đỏ tựa ráng pha
Ngựa chàng sắc trắng như là tuyết in

Tiếng nhạc ngựa lần chen tiếng trống
Giáp mặt rồi phút bỗng chia tay
Hà Lương chia rẽ đường này
Bên đường, trông bóng cờ bay ngùi ngùi

Quân trước đã gần ngoài doanh Liễu
Kỵ sau còn khuất nẻo Tràng Dương
Quân đưa chàng ruổi lên đường
Liễu dương biết thiếp đoạn trường này chăng ?

Tiếng địch trổi nghe chừng đồng vọng
Hàng cờ bay trong bóng phất phơ
Dấu chàng theo lớp mây đưa
Thiếp nhìn rặng núi ngẩn ngơ nỗi nhà

Chàng thì đi cõi xa mưa gió
Thiếp lại về buồng cũ gối chăn
Đoái trông theo đã cách ngăn
Tuôn màu mây biếc, trải ngần núi xanh

Chốn Hàm Dương chàng còn ngảnh lại
Bến Tiêu Tương thiếp hãy trông sang
Khói Tiêu Tương cách Hàm Dương
Cây Hàm Dương cách Tiêu Tương mấy trùng

Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy
Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu
Ngàn dâu xanh ngắt một màu
Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai ?

Chàng từ đi vào nơi gió cát
Đêm trăng này nghỉ mát phương nao ?
Xưa nay chiến địa dường bao
Nội không muôn dặm xiết bao dãi dầu

Hơi gió lạnh, người rầu mặt dạn
Dòng nước sâu, ngựa nản chân bon
Ôm yên, gối trống đã chồn
Nằm vùng cát trắng, ngủ cồn rêu xanh

Nay Hán xuống Bạch Thành đóng lại
Mai Hồ vào Thanh Hải dòm qua
Hình khe, thế núi gần xa
Dứt thôi lại nối, thấp đà lại cao

Sương đầu núi buổi chiều như giội
Nước lòng khe nẻo suối còn sâu
Não người áo giáp bấy lâu
Lòng quê qua đó mặt sầu chẳng khuây

Trên trướng gấm thấu hay chăng nhẽ
Mặt chinh phu ai vẽ cho nên ?
Tưởng chàng giong ruổi mấy niên
Chẳn nơi Hãn Hải thì miền Tiêu Quan

Đã trắc trở đòi ngàn xà hổ
Lại lạnh lùng những chỗ sương phong
Lên cao trông thức mây lồng
Lòng nào là chẳng động lòng bi thương !

Chàng từ sang Đông Nam khơi nẻo
Biết nay chàng tiến thảo nơi đâu ?
Những người chinh chiến bấy lâu
Nhẹ xem tính mệnh như màu cỏ cây

Nức hơi mạnh, ơn dày từ trước
Trải chốn nghèo, tuổi được bao nhiêu ?
Non Kỳ quạnh quẽ trăng treo
Bến Phì gió thổi đìu hiu mấy gò

Hồn tử sĩ gió ù ù thổi
Mặt chinh phu trăng dõi dõi soi
Chinh phu tử sĩ mấy người
Nào ai mạc mặt, nào ai gọi hồn ?

Dấu binh lửa, nước non như cũ
Kẻ hành nhân qua đó chạnh thương
Phận trai già cõi chiến trường
Chàng Siêu mái tóc điểm sương mới về

Tưởng chàng trải nhiều bề nắng nỏ
Ba thước gươm, một cỗ nhung yên
Xông pha gió bãi trăng ngàn
Tên reo đầu ngựa, giáo lan mặt thành

áng công danh trăm đường rộn rã
Những nhọc nhằn nào đã nghỉ ngơi
Nỗi lòng biết ngỏ cùng ai
Thiếp trong cánh cửa, chàng ngoài chân mây

Trong cửa này đã đành phận thiếp
Ngoài mây kia há kiếp chàng vay ?
Những mong cá nước sum vầy
Nào ngờ đôi ngả nước mây cách vời

Thiếp chẳng tưởng ra người chinh phụ
Chàng há từng học lũ vương tôn
Cớ sao cách trở nước non
Khiến người thôi sớm thôi hôm những sầu

Khách phong lưu đương chừng niên thiếu
Sánh nhau cùng dan díu chữ duyên
Nỡ nào đôi lứa thiếu niên
Quan sơn để cách, hàn huyên bao đành

Thuở lâm hành oanh chưa bén liễu
Hỏi ngày về, ước nẻo quyên ca
Nay quyên đã giục, oanh già
ý nhi lại gáy trước nhà líu lo

Thuở đăng đồ, mai chưa dạn gió
Hỏi ngày về, chỉ độ đào bông
Nay đào đã quyến gió Đông
Phù dung lại đã bên sông bơ sờ

Hẹn cùng ta: Lũng Tây nham ấy
Sớm đã trông, nào thấy hơi tăm ?
Ngập ngừng, lá rụng cành trâm
Buổi hôm nghe dậy tiếng cầm xôn xao

Hẹn nơi nao, Hán Dương cầu nọ
Chiều lại tìm, nào thấy tiêu hao ?
Ngập ngừng gió thổi chéo bào
Bãi hôm tuôn dẫy nước trào mênh mông

Tin thường lại, người không thấy lại
Gốc hoa tàn đã trải rêu xanh
Rêu xanh mấy lớp chung quanh
Sân đi một bước, trăm tình ngẩn ngơ

Thư thường tới, người không thấy tới
Bức rèm thưa lần dãi bóng dương
Bóng dương mấy buổi xuyên ngang
Lời sao mười hẹn, chín thường đơn sai

Thử tính lại diễn khơi ngày ấy
Tiền sen này đã nẩy là ba
Xót người lần lữa ải xa
Xót người nương chốn Hoàng Hoa dặm dài

Tình gia thất nào ai chẳng có
Kìa lão thân, khuê phụ nhớ thương
Mẹ già phơ phất mái sương
Con thơ măng sữa, vả đương phù trì

Lòng lão thân buồn khi tựa cửa
Miệng hài nhi chờ bữa mớm cơm
Ngọt bùi thiếp đã hiếu nam
Dạy con đèn sách thiếp làm phụ thân

Nay một thân nuôi già dạy trẻ
Nỗi quan hoài mang mể biết bao !
Nhớ chàng trải mấy sương sao
Xuân từng đổi mới, Đông nào còn dư

Kể năm đã ba tư cách diễn
Mối sầu thêm nghìn vạn ngổn ngang
Ước gì gần gũi tấc gang
Giãi niềm cay đắng để chàng tỏ hay

Thoa cung Hán thuở ngày xuất giá
Gương lầu Tần dấu đã soi chung
Cậy ai mà gửi tới cùng ?
Để chàng thấu hết tấm lòng tương tư

Nhẫn đeo tay mọi khi ngắm nghía
Ngọc cài đầu thuở bé vui tươi
Cậy ai mà gửi tới nơi
Để chàng trân trọng dấu người tương thân ?

Trải mấy thu, tin đi tin lại
Tới xuân này tin hãy vắng không
Thấy nhàn, luống tưởng thư phong
Nghe hơi sương, sắm áo bông sẵn sàng

Gió tây nổi không đường hồng tiện
Xót cõi ngoài tuyết quyến mưa sa
Màn mưa trướng tuyết xông pha
Nghĩ thêm lạnh lẽo kẻ ra cõi ngoài

Đề chữ gấm, phong thôi lại mở
Gieo bói tiền tin dở còn ngờ
Trời hôm tựa bóng ngẩn ngơ
Trăng khuya nương gối bơ phờ tóc mai

Há như ai, hồn say bóng lẫn
Bỗng thơ thơ thẩn thẩn hư không
Trâm cài, xiêm giắt thẹn thùng
Lệch làn tóc rối, lỏng vòng lưng eo

Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước
Bức rèm thưa rủ thác đòi phen
Ngoài rèm thước chẳng mách tin
Trong rèm dường đã có đèn biết chăng ?

Đèn có biết, dường bằng chẳng biết
Lòng thiếp riêng bi thiết mà thôi
Buồn rầu nói chẳng nên lời
Hoa đèn kia với bóng người khá thương !

Gà eo óc gáy sương năm trống
Hoè phất phơ rủ bóng bốn bên
Khắc giờ đằng đẵng như niên
Mối sầu dằng dặc tựa miền bể xa

Hương gượng đốt, hồn đà mê mải
Gương gượng soi, lệ lại chứa chan
Sắt cầm gượng gảy ngón đàn
Dây uyên kinh đứt, phím loan ngại chùng

Lòng này gửi gió đông có tiện
Nghìn vàng xin gửi đến non Yên
Non Yên dù chẳng tới miền
Nhớ chàng thăm thẳm đường lên bằng trời

Trời thăm thẳm xa vời khôn thấu
Nỗi nhớ chàng đau đáu nào xong
Cảnh buồn người thiết tha lòng
Cành cây sương đượm, tiếng trùng mưa phun

Sương như búa bổ mòn gốc liễu
Tuyết dường cưa xẻ héo cành ngô
Giọt sương phủ bụi chim gù
Sâu tường kêu vẳng, chuông chùa nện khơi

Vài tiếng dế nguyệt soi trước ốc
Một hàng tiêu gió thốc ngoài hiên
Lá màn lay ngọn gió xuyên
Bóng hoa theo bóng nguyệt lên trước rèm

Hoa giãi nguyệt, nguyệt in một tấm
Nguyệt lồng hoa, hoa thắm từng bông
Nguyệt hoa, hoa nguyệt trùng trùng
Trước hoa, dưới nguyệt, trong lòng xiết đau

Đâu xiết kể, muôn sầu nghìn não
Từ nữ công, phụ xảo đều nguôi
Biếng cầm kim, biếng đưa thoi
Oanh đôi thẹn dệt, bướm đôi ngại thùa

Mặt biếng tô, miệng càng biếng nói
Sớm lại chiều, dòi dõi nương song
Nương song luống ngẩn ngơ lòng
Vắng chàng điểm phấn trang hồng với ai ?

Biếng trang điểm, lòng người sầu tủi
Xót nỗi chàng, ngoài cõi trùng quan
Khác gì ả Chức, chị Hằng
Bến Ngân sùi sụt, cung trăng chốc mòng

Sầu ôm nặng, hãy chồng làm gối
Buồn chứa đầy, hãy thổi làm cơm
Mượn hoa, mượn rượu giải buồn
Sầu làm rượu nhạt, muộn làm hoa ôi

Gõ sanh ngọc mấy hồi không tiếng
Ôm đàn tranh mấy phím rời tay
Xót người hành dịch bấy nay
Dặm xa mong mỏi hết đầy lại vơi

Ca quyên ghẹo, làm rơi nước mắt
Trống tiều khua, như đốt buồng gan
Võ vàng đổi khác dung nhan
Khuê ly mới biết tân toan dường này

Nếm chua cay tấm lòng mới tỏ
Chua cay này, há có vì ai ?
Vì chàng lệ thiếp nhỏ đôi
Vì chàng thân thiếp lẻ loi một bề

Thân thiếp chẳng gần kề dưới trướng
Lệ thiếp nào chút vướng bên khăn
Duy còn hồn mộng được gần
Đêm đêm thường đến Giang Tân tìm người

Tìm chàng thuở Dương Đài lối cũ
Gặp chàng nơi Tương Phố bến xưa
Sum vầy mấy lúc tình cờ
Chẳng qua trên gối một giờ mộng Xuân

Giận thiếp thân lại không bằng mộng
Được gần chàng bến Lũng, thành Quan
Khi mơ những tiếc khi tàn
Tình trong giấc mộng, muôn vàn cũng không !

Duy có một tấm lòng chẳng dứt
Vốn theo chàng giờ khắc nào nguôi
Lòng theo song chửa thấy người
Lên cao mấy lúc trông vời bánh xe

Trông bến Nam, bãi che mặt nước
Cỏ biếc um, dâu mướt ngàn xanh
Nhà thôn mấy xóm chông chênh
Một đàn cò đậu trước ghềnh chiều hôm

Trông đường Bắc, đôi chòm quán khách
Rườm rà xanh cây ngất núi non
Lúa thành thoi thóp bên cồn
Nghe thôi địch ngọc véo von bên lầu

Non Đông thấy lá hầu chất đống
Trĩ xập xoè, mai cũng bẻ bai
Khói mù nghi ngút ngàn khơi
Con chim bạt gió lạc loài kêu thương

Lũng Tây thấy nước dường uốn khúc
Nhạn liệng không, sóng giục thuyền câu
Ngàn thông chen chúc khóm lau
Cách ghềnh thấp thoáng người đâu đi về

Trông bốn bề chân trời mặt đất
Lên xuống lầu thấm thoát đòi phen
Lớp mây ngừng mắt ngại nhìn
Biết đâu chinh chiến là miền Ngọc Quan ?

Gậy rút đất dễ khôn học chước
Khăn gieo cầu nào được thấy tiên
Lòng này hóa đá cũng nên
E không lệ ngọc mà lên trông lầu

Lúc ngảnh lại ngắm màu dương liễu
Thà khuyên chàng đừng chịu tước phong
Chẳng hay muôn dặm ruổi giong
Lòng chàng có cũng như lòng thiếp chăng ?

Lòng chàng ví cũng bằng như thế
Lòng thiếp đâu dám nghĩ gần xa
Hướng dương lòng thiếp như hoa
Lòng chàng lẩn thẩn e tà bóng dương

Bóng dương để hoa vàng chẳng đoái
Hoa để vàng bởi tại bóng dương
Hoa vàng hoa rụng quanh tường
Trải xem hoa rụng đêm sương mấy lần

Chồi lan nọ trước sân đã hái
Ngọn tần kia bên bãi đưa hương
Sửa xiêm dạo bước tiền đường
Ngửa trông xem vẻ thiên chương thẫn thờ

Bóng Ngân Hà khi mờ khi tỏ
Độ Khuê Triền buổi có buổi không
Thức mây đòi lúc nhạt hồng
Chuôi sao Bắc Đẩu thôi Đông lại Đoài

Mặt trăng tỏ thường soi bên gối
Bừng mắt trông sương gội cành khô
Lạnh lùng thay, bấy nhiêu Thu
Gió may hiu hắt trên đầu tường vôi

Một năm một nhạt mùi son phấn
Trượng phu còn thơ thẩn miền khơi
Xưa sao hình ảnh chẳng rời
Bây giờ nỡ để cách vời Sâm Thương

Chàng ruổi ngựa dặm trường mây phủ
Thiếp dạo hài lầu cũ rêu in
Gió Xuân ngày một vắng tin
Khá thương lỡ hết mấy phen lương thì

Xảy nhớ khi cành Diêu đóa Ngụy
Trước gió xuân vàng tía sánh nhau
Nọ thì ả Chức chàng Ngâu
Tới trăng thu lại bắc cầu sang sông

Thương một kẻ phòng không luống giữ
Thời tiết lành lầm lỡ đòi nau
Thoi đưa ngày tháng ruổi mau
Người đời thấm thoắt qua màu xuân xanh

Xuân thu để giận quanh ở dạ
Hợp ly đành buồn quá khi vui
Oán sầu nhiều nỗi tơi bời
Vóc bồ liễu dễ ép nài chiều xuân

Kìa Văn Quân mỹ miều thuở trước
E đến khi đầu bạc mà thương
Mặt hoa nọ gã Phan Lang
Sợ khi mái tóc điểm sương cũng ngừng

Nghĩ nhan sắc đương chừng hoa nở
Tiếc quang âm lần lữa gieo qua
Nghĩ mệnh bạc, tiếc niên hoa
Gái tơ mấy chốc xảy ra nạ giòng

Gác nguyệt nọ mơ màng vẻ mặt
Lầu hoa kia phảng phất mùi hương
Trách trời sao để nhỡ nhàng
Thiếp rầu thiếp lại rầu chàng chẳng quên

Chàng chẳng thấy chim uyên ở nội
Cũng dập dìu, chẳng vội phân trương
Chẳng xem chim yến trên rường
Bạc đầu không nỡ đôi đường rẽ nhau

Kìa loài sâu đôi đầu cùng cánh
Nọ loài chim chắp cánh cùng bay
Liễu, sen là thức cỏ cây
Đôi hoa cũng dính, đôi dây cũng liền

ấy loài vật tình duyên còn thế
Sao kiếp người nỡ để đấy đây ?
Thiếp xin về kiếp sau này
Như chim liền cánh, như cây liền cành

Đành muôn kiếp chữ tình đã vậy
Theo kiếp này hơn thấy kiếp sau
Thiếp xin: "Chàng chớ bạc đầu
Thiếp thì giữ mãi lấy màu trẻ trung"

Xin: "làm bóng theo cùng chàng vậy,
"Chàng đi đâu cũng thấy thiếp bên
"Chàng nương vầng nhật, thiếp nguyền
"Mọi bề trung hiều, thiếp xin vẹn tròn"

Lòng hứa quốc tựa son ngăn ngắt
Sức tý dân dường sắt trơ trơ
Máu Thuyền Vu, quắc Nhục Chi
ấy thì bữa uống, ấy thì bữa ăn

Mũi đòng vác đòi lần hăm hở
Đã lòng trời gìn giữ người trung
Hộ chàng trăm trận nên công
Buông tên ải Bắc, treo cung non Đoài

Bóng kỳ xí giã ngoài quan ải
Tiếng khải ca trở lại Thần Kinh
Đỉnh non kia, đá đề danh
Triều thiên vào trước cung đình dâng công

Nước Ngân Hán vác đòng rửa sạch
Khúc nhạc từ réo rắt lừng khen
Tài so Tần, Hoắc vẹn tuyền
Tên ghi gác Khói, tượng truyền đài Lân

Nền huân tướng nên công rạng vẻ
Chữ đồng hưu bia thẻ nghìn đông
Ơn trên: tử ấm thê phong
Phần vinh thiếp cũng đượm chung hương trời

Thiếp chẳng dại như người Tô Phụ
Chàng hẳn không như lũ Lạc Dương
Khi về đeo quả ấn vàng
Trên khung cửi dám rẫy ruồng làm cao

Xin vì chàng xếp bào cởi giáp
Xin vì chàng giũ lớp phong sương
Vì chàng tay chuốc chén vàng
Vì chàng điểm phấn đeo hương não nùng

Mở khăn lệ, chàng trông từng tấm
Đọc thơ sầu, chàng thẩm từng câu
Câu vui đổi với câu sầu
Rượu khà cùng kể trước sau mọi lời

Sẽ rót vơi lần lần từng chén
Sẽ ca dần ren rén từng thiên
Liên ngâm đối ẩm đòi phen
Cùng chàng lại kết mối duyên đến già

Cho bõ lúc xa sầu, cách nhớ
Giữ gìn nhau vui thuở thanh bình
Ngâm nga mong gửi chữ tình
"Dường này âu hẳn tài lành trượng phu !".

Phận bèo mây mười hai bến nước lênh đênh...

NGŨ KHÚC CHO MỘT CUỘC TÌNH DANG DỞ

1. Tại sao người tôi thương yêu
Cứ lặng lẽ rời xa tôi mãi?
Như dòng sông mải miết trôi không bao giờ trở lại
Phận bèo mây mười hai bến nước lênh đênh.
Bến nước kia nào chọn đục trong
Kiếp phù du may nhờ rủi chịu
Đừng nói nữa
Những lời êm dịu
Nhẹ nhàng như dải lụa thắt tim tôi
Đừng mơn man tiếng hờn dỗi xa xôi
Thời vụng dại, xảy tay rơi hạnh phúc
..............
2. Sóng hỡi sóng
Đừng cồn cào, thôi thúc
Kỷ niêm xưa chớ dồn dập triều dâng
Mưa ơi mưa
Đừng làm ướt nụ hôn
Và hỡi gió
Đừng cuốn đi hơi thở...
................
3. Người xưa hỡi
Có nghe trong hoa cỏ
mùi hương quen của thưở ái ân
Những yêu thương cuộn chảy mạch ngầm
như thác lũ muốn trào dâng cuốn trôi tất cả
.......
4. Thương nhớ hỡi,
đừng run lên nghiệt ngã
Để bàn tay lại nắm lấy bàn tay
Gió thu kia,
đừng rắc lá me bay
Xin dừng lại
khoảng thời gian ký ức
Để lắng tiếng con tim thổn thức
Một tiếng yêu tròn vạnh ban đầu...
...............
5. ....
(Đoạn kết của ai người ấy tự điền nhé!)
Hoàng Giang (rạng sáng 17/10/14)

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

Chỉ lòng mình xiết chặt xác xơ / Chỉ lòng mình buông là đủ!

NGƯỜI ĐÀN BÀ CÓ THẮT LƯNG ONG
Đôi lúc trên đường đời gặp người đàn bà
Thắt ngang eo sợi dây thít chặt
Một đầu dây đặt dưới tảng đá trĩu nỗi niềm quá khứ
Đầu kia lao theo quán tính về tương lai
Eo mỏng rã rời
Phân thân đôi mảnh
Ngỡ đứt rời
Tan thành mây
Giắt lưng trời
Chới với
Biết đâu rơi được thành muôn giọt
Nước mắt trào được ra
Ngờ đâu tảng đá kia chỉ còn là ảo ảnh
Sợi dây chỉ thắt hờ
Chỉ lòng mình xiết chặt xác xơ
Chỉ lòng mình buông là đủ

Rượu đừng nồng nữa hỡi men....!

Lục bát đêm thu
Trăng kia khuyết quá nửa rồi
Lá thu một chiếc lặng rơi bên thềm
Thôi đừng hờn trách nữa em
Cứ vờ như thể chẳng quen lạ gì
Cỏ buồn phủ dọc thôi đê
Xin em quên những lời thề năm nao
Con chuồn vương vấn bờ ao
Buồn tênh ngọn gió luồn vào áo em
Rượu đừng nồng nữa hỡi men
Môi kia đừng hé gọi tên một người
Ừ thì quên, quên thật rồi
Thuyền kia bỏ bến, lặng trôi giữa dòng
Trời mênh mông
Đất mênh mông!
Đục trong
Chỉ một
Mình sông
Tỏ tường.

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

và chí dị như trăng gió đã ăn nằm

Nhân chứng

đời hỏi tôi trưng ra một chứng tích 
tôi thật thà soi lại những trăng đêm 
bởi, em đến, thỉnh thoảng một lần như nguyệt
nhưng tinh tú vằng vặc một trăm năm

đời hỏi tôi vết thẹo một thương tật
tôi vụng về kể lại lịch sử chiến chinh
bởi, em ngấm ngầm như bộc phá nổ chậm
không âm thanh, và nhọn buốt mũi đinh

đời tò mò về phiến đá trầm tích
tôi vội lục tìm lại cổ vật nắng, mưa
bởi, em huyền bí và hiếm có hơn kim tự tháp
một kỳ quan lồ lộ tự nghìn xưa

đời thắc mắc về điều mà nhân gian gọi là huyền thoại
tôi gật gù kể chuyện cổ tích trăm năm
bởi, em đi, về rất liêu trai huyễn hoặc
và chí dị như trăng gió đã ăn nằm

rồi đời muốn kết luận vội vã một tình yêu
tôi rề rà phác họa lại một chân dung
mà em trong đó mỉm cười đôi mắt sắc lẻm
chém dư luận những vết xước (tấy mệnh chung)

NNguong

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Thương sao phận mỏng như mây/Phận hèn như cỏ, phận gầy như lau....


Từ trời mưa đổ oan khiên
Bờ vai bạc mệnh một miền cưu mang
Xót thân lệ chẩy hai hàng
Tà dương kia cũng bàng hoàng phút giây
Thương sao phận mỏng như mây
Phận hèn như cỏ, phận gầy như lau
Phận buồn như hạt mưa mau
Gọi thêm tóc trắng nỗi sầu trăm năm
Ngủ đi thôi. Một giấc đằm
Thiên thu rồi sẽ về nằm cùng ta
Nhớ nhau một giọt lệ sa
Có thương thì cũng đã là... là thôi

( bài thơ Khánh Ly viết và đăng trong Thời Báo số 73, ngày 06-12-1992. Lệ Mai )

-------------------

Lệ Mai

Từ trời mưa đổ oan khiên
Bờ vai bạc mệnh một miền cưu mang
Trần gian nặng nợ muôn vàn
Mai sau giọt lệ một hàng chẻ đôi

Trịnh Công Sơn

Hoài nghi là chiếc hôn có lẽ/ Đã tàn phai quá giữa đường về

Là chút hồng phai

Chẳng có gì đâu em ở lại
Một chút cỏ hoa giữa tâm hồn
Tâm hồn một chút hồn cỏ lá
Cỏ lá tâm hồn một chiếc hôn
Chiếc hôn xưa ấy là hôn cũ
Đã phai mờ trên những lối đi
Đường về là gió, là mưa, là bão lũ
Nhưng gót chân em vẫn ấm áp một lời thề
Cứ ấm áp cho gót chân hồng mãi
Hồng như chiếc hôn cũ đã tàn phai
Em ơi em ạ hồng mất dấu
Sẽ mất dấu hoài giữa hư không
Hư không là gì hư không nhỉ
Là chút hồng phai chút hoài nghi
Hoài nghi là chiếc hôn có lẽ
Đã tàn phai quá giữa đường về


Trịnh Công Sơn

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

"Lần cuối cùng ta bỏ / Nỗi nhớ em ở nhà"

Ta chết rồi...chết rồi 

Lần đầu quay trở lại
Chỗ ngày xưa hôn em
Bỗng điên lên chẳng nhớ
Đang ngày hay đang đêm

Sờ lên môi thấy đắng
Sờ lên ngực thấy buồn
Sờ lên mắt rất lạ
Hình như ...gì đang tuôn

Nhìn lên trời rất vắng
Châm thuốc đốt cháy môi
Rít thêm một lần nữa
... Trời đất! Ta đau rồi

Nhìn xuống đất câm lặng 
Hỏi em ở phương nào? 
Tàn thuốc không nói được
Ta trả lời....\ vậy sao?

Lần đầu quay trở lại
Chỗ mình vẫn hôn nhau
Chắc em không hiểu được
... Trái tim ta úa nhàu

Thuốc châm rồi không hút
Khói bay lên chạm trời
Tàn thuốc rơi như thể
Ta chết rồi...chết rồi

Lần sau ta quay lại
Cũng chẳng nhớ được gì
Hình như ta mất tri
... Hình như ta vô tri

Lần cuối cùng ta bỏ
Nỗi nhớ em ở nhà
Nào đâu rít thêm thuốc
Bỗng nhớ... ta bỏ ta

Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

Pha một cốc đầy, ...mình uống nỗi buồn...

Những vui buồn chúng ta cứ tự giữ cho riêng mình
khi không còn muốn lắng nghe nhau nữa
Lòng mình từ đây nắng hay mưa
ngoài mình ra, không cần thêm ai biết

Nhớ nhung nào từng làm mình tha thiết
cũng có gì là quan trọng nữa đâu
Pha một cốc đầy,
...mình uống nỗi buồn
và ...
...đếm những sợi nước không màu

Ngoài trời mưa mải miết!
Một cách chậm rãi thôi
nhưng mình biết…
Thương nhớ ấy bỏ đi rồi!

(KHÔNG ĐỀ - SILENCE)

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu!

Mùa hè rớt
(Người dịch: Bằng Việt)

Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ,
Cái nóng êm ru, màu trời không chói,
Mùa hè rớt - cho những người yếu đuối,
Cứ ngỡ ngàng như mới bắt đầu xuân!

Trên má, mơ hồ tơ nhện bay giăng,
Khe khẽ như không, nhẹ nhàng, phơ phất,
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất,
Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu!

Những trận mưa rào đã tắt từ lâu,
Tất cả thấm trong cánh đồng lặng sẫm...
Hạnh phúc - hiếm hơn khoé nhìn say đắm
Ghen tuông - dù chua chát cũng thưa hơn!

Ôi cái mùa đại lượng rất thân thương,
Ta tiếp nhận, vì ngươi sâu sắc quá!
Nhưng ta nhớ, trời ơi, ta vẫn nhớ,
Tình yêu đâu?... Rừng lặng, bóng sao im.

Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm,
Ta biết lắm, thời gian đang vĩnn biệt...
Nhưng chỉ mãi bây giờ, ta mới biết
Yêu thương, ngậm ngùi, tha thứ, chia tay...!


Olga Berggoltz

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Vì đã đến rồi cũng sẽ đi khỏi cuộc đời này, Vì không ai muốn cô đơn là định mệnh

Đôi khi không còn đủ sức để đứng lâu được nữa
hãy nằm xuống và lắng nghe…

Dưới mỗi bước chân của mình là những dấu vết đã qua
những yêu thương mà mình không biết cách gìn giữ
những lạnh lùng mà mình trao đi như một liều thuốc thử
những tháng ngày mình sống như loài thú dữ
đầy rẫy bất an…

Nằm xuống thật chậm và vòng tay ôm lấy chân
để biết mình cũng từng làm tổn thương bao nhiêu người khác
ích kỷ với bản thân trong những lần chối từ gánh vác
mình đã lùi sâu hơn khỏi vùng ánh sáng
nơi từng muốn lao vào…

Mạnh mẽ bao nhiêu lần rồi cũng bộc lộ một lần đau
phơi bày hết con người thật từng lặng im che giấu
chỉ là đứa trẻ con luôn cần tìm nơi nương náu
thấy phía nào bình yên cũng cười, cũng giơ tay níu kéo
sợ mình bị bỏ rơi…

Sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại gió trời
sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại nước mắt
sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại không gian im vắng
sợ một ngày nào đó nhìn quanh chỉ còn lại mình ngơ ngác
gọi tên những yêu thương…

Nằm xuống đi, nằm xuống một lần sẽ dễ dàng hơn
cho ngày sau đừng huyễn hoặc thêm nữa
làm một người bình thường cho ngoài kia bớt đi những đổ vỡ
tin vào cái nắm tay đã đong đầy thương nhớ
của duyên may…

Vì đã đến rồi cũng sẽ đi khỏi cuộc đời này
vì không ai muốn cô đơn là định mệnh
vì mở lòng ra có thể sẽ thêm vết thương nhưng có thể sẽ lành lặn
vì thà đắng cay còn hơn là hối hận
đã không nắm chặt tay…

Đôi khi không còn đủ sức để đứng lâu được nữa
hãy nằm xuống cho yêu thương đó biết mình đang hao gầy!


Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

Tôi giật mình… lạc cảm xúc đi hoang.

Có một ngày cảm xúc bỏ tôi đi.
Tôi chẳng biết làm gì ngoài cuộn mình trong chăn cố ngủ.
Nghe tiếng mưa ngoài hiên mà thấy buồn ủ rũ.
Chợt chạnh lòng khao khát một vòng tay.

Có một ngày tôi muốn đắm chìm vào những cơn say.
Để có thể thở than và trách đời bạc bẽo.
Những đớn đau, những tủi hờn , lạnh lẽo…
Chẳng cần phải nuốt vào mà có thể theo tiếng khóc bật ra…

Có một ngày – khác với ngày hôm qua.
Tôi tỉnh dậy và thấy mình chẳng còn là mình nữa.
Đôi mắt vô hồn , thiếu đi từng ánh lửa.
Những đam mê bỗng vụt tắt, lụi tàn.

Tôi trầm mình trong những miên man.
Chẳng muốn nghĩ suy về hôm nay hay cả ngày mai nữa.
Cuộc đời rộng dài… riêng tôi thì nhỏ bé.
Chẳng thả nổi mình giữa vòng xoáy nhân gian.

Tôi giật mình… lạc cảm xúc đi hoang.
Muốn mỉm cười mà chỉ thấy bờ môi mình chát đắng.
Có giọt sầu chảy vào tim mà chẳng thể dâng lên nơi sóng mắt.
Tôi… vô cảm với đời.

( copy từi fb của Cuong Nam. Tks!)

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

Nếu không muốn đi hết con đường...
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
làm ơn đi mà!

Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi...

Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
đi khỏi cuộc đời của mình...

Nếu không muốn đi hết con đường...
thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng
như một hạt mưa giữa trời nắng gắt...)
làm ơn đi mà!...
Làm ơn đi...
vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
chờ tìm thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
nghiệt ngã đến tận cùng...

Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương
cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng...
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?
Làm ơn đi mà...
vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!