Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

những bản slow dần rụng xuống, lìa đời!

Trong bóng tối
chiếc đồng hồ đang gồng mình vịn ngày về phía ánh sáng
cánh quạt gió đang muốn làm lười
thổi ưu tư vào giấc ngủ
trên từng sát na đêm
nhớ nhung dựng thành vực thảm
những bản slow dần rụng xuống, lìa đời
anh quỵ ngã dưới chân mặt trời
người gác cổng bình minh
đã ngồi im xem ngày tự vẫn..
đêm à đêm
những người dưng đem thương nhớ đi rồi
...

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

Nợ nần chi mà cạn dạ cạn lòng!

Tôi khờ khạo thương hoài mùa thu cũ
Nợ nần chi mà cạn dạ cạn lòng
Hoặc vô duyên giống y chùm lá rũ
Vờ úa buồn cho được giống thu hơn
Bậy bạ quá, lại nhắc hôm qua nữa
Con ve ve chừng biệt xứ lâu rồi
Nhánh phượng khô mẹ vơ về nhóm lửa
Chẳng lẽ ngồi nhớ tóc ngắn người thôi
Ừ, có thể tóc người giờ vẫn ngắn
Mùa thu dài giam lỏng nỗi buồn tôi
Nhón chân nhé khéo chiều hoang nắng lấm
Dòng sông lười trôi hết buổi tôi vui
Chừ biết vậy vẫn thương mùa thu cũ
Ai ngắt đi hoa thạch thảo, đâu ngờ
Câu hát ngọt như một điềm tan vỡ
Người chưa bỏ chồng
tôi chưa bỏ làm thơ.
(MÙA THU CỦA HOA THẠCH THẢO - ĐCĐ)

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

vỗ cánh!

Lòng trống vắng
Phố xá chật căng người lấn chen người
lỗ chỗ những hố den chiều tà..
Vầng dương tắt!

Câu chuyên về một chú bướm đêm*
Vô tình... khẽ khàng... vỗ cánh
nhấn chìm những con sóng
tưởng
bình yên
lăn tăn vờn gió

Bão tố, mưa xa, giông gió
và những cơn cuồng nộ
tuột vô lối về phía bên kia bờ
người câm gào thét những đớn đau
ái ố!

xé lòng nhau!
lịm tắt!

vv
--------------------------
*mượn ý tứ từ "hiệu ứng con bướm"
có nghĩa là "một cái đập cánh của con bướm ở Braxin có thể gây ra bão tố ở Texas hay trời đổ mưa tại Paris..."
và ý từ sâu xa hơn ta nên tự cảm nhận.

Người nơi xa ấy khép mi có buồn?

Đông đã về rồi môi tìm môi
Hái trái sim chín ở trên đồi
Tôi đem cắn nát cho chiều tím
Cho rụng tình tôi với đơn côi.
Đông đã về rồi tay lần tay
Áo chăn không ấm nổi thân gày
Người đem tình ái ra vung vãi
Tôi nuốt hận sầu trong đắng cay.
Đông đã về rồi hơi nhớ hơi
Thịt da quấn quýt những tơi bời
Đê mê tôi ước đêm ngừng tỏ
Cho thế nhân sầu nghiêng ngả vơi.
Tôi chẳng còn đông để nhớ nhung
Từ bữa người đi với lạnh lùng
Nay hồn tôi chết, hồn tôi chết
Cho nỗi chia ly bất tương phùng.
***
Đông ơi kéo đến mà chi
Người nơi xa ấy khép mi có buồn?

(ko nhớ nguồn nữa:( )