Thứ Hai, 3 tháng 10, 2016

Đường đến gần nhau thì xa | mà ngày lại ngắn

Tự khúc ngày

Anh không thể mang rừng về cùng anh
không thể mang theo chênh vênh con phố
chỉ về được cùng anh vài cọng lá thông khô
Còn căn phòng
còn ô cửa sổ
còn chỗ ta ngồi
và ngày của em
Đất cũ đón em bằng nụ cười tươi nắng
em tự nói với em: không thích
bởi nụ cười chào nhau rất nhiều khi không thật
em tìm và gặp em - cái lạnh ngày xưa
Chiều đêm
mưa cũ
cái lạnh cũng tới
len lỏi - bao quanh chỗ em ngồi
vòng tay thôi, chẳng thể nào ngăn nổi
lạnh lòng em - thấm đến cả đôi môi
Người
một ốc đảo
mồ côi
Con đường tới đâu
mà cứ bắt người ta đi, bắt người ta chạy
gốc thông già phủ choàng khăn sương tối
ghi lại những buồn vui lá rụng dưới chân người
Đường đến gần nhau thì xa
mà ngày lại ngắn
về cùng em sao cứ tiếc chỗ em ngồi
Rời rạc kiếp người
rời rạc buồn vui
rời rạc em - tôi
Tự khúc ngày
rời rạc
cho em và cả cho tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét