Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

Tôi giật mình… lạc cảm xúc đi hoang.

Có một ngày cảm xúc bỏ tôi đi.
Tôi chẳng biết làm gì ngoài cuộn mình trong chăn cố ngủ.
Nghe tiếng mưa ngoài hiên mà thấy buồn ủ rũ.
Chợt chạnh lòng khao khát một vòng tay.

Có một ngày tôi muốn đắm chìm vào những cơn say.
Để có thể thở than và trách đời bạc bẽo.
Những đớn đau, những tủi hờn , lạnh lẽo…
Chẳng cần phải nuốt vào mà có thể theo tiếng khóc bật ra…

Có một ngày – khác với ngày hôm qua.
Tôi tỉnh dậy và thấy mình chẳng còn là mình nữa.
Đôi mắt vô hồn , thiếu đi từng ánh lửa.
Những đam mê bỗng vụt tắt, lụi tàn.

Tôi trầm mình trong những miên man.
Chẳng muốn nghĩ suy về hôm nay hay cả ngày mai nữa.
Cuộc đời rộng dài… riêng tôi thì nhỏ bé.
Chẳng thả nổi mình giữa vòng xoáy nhân gian.

Tôi giật mình… lạc cảm xúc đi hoang.
Muốn mỉm cười mà chỉ thấy bờ môi mình chát đắng.
Có giọt sầu chảy vào tim mà chẳng thể dâng lên nơi sóng mắt.
Tôi… vô cảm với đời.

( copy từi fb của Cuong Nam. Tks!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét