Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

Ta ngô nghê đến độ Tự chuốc lòng no say!



Vứt lại hết tất cả
Buồn vui lẫn đợi chờ
Tự ôm mình gượng dậy
Từ đây chừa mộng mơ
Đời người như sóng nước
Lan theo gió trên ngàn
Ngờ đâu lòng vụn vỡ
Gió nào nghe sóng tan
Tình như ly rượu nhạt
Người như tà áo bay
Ta ngô nghê đến độ
Tự chuốc lòng no say
Đến ngày hoa tàn nụ
Khói bay trắng hiên nhà
Ta như người đã uống
Chính cái thằng giống ta
Thôi ném hết ngốc dại
Của một đời trẻ con
Ta bắt đầu người lớn
Khi vui buồn không còn
Chiều nay về lại chỗ
Ngày xưa bắt đầu yêu
Châm thuốc gầy vặn hỏi
Muốn quên cần bao chiều?
Muốn quên cần đừng nhớ
Muốn quên cần đừng thương
Mà ta lỡ nhét hết
Đến chật cả đêm trường
Ta bắt đầu biết chết
Từ trong giấc ngủ vùi
Em bắt đầu biết sống
Từ tháng ngày yên vui

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét