Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Phận bèo mây mười hai bến nước lênh đênh...

NGŨ KHÚC CHO MỘT CUỘC TÌNH DANG DỞ

1. Tại sao người tôi thương yêu
Cứ lặng lẽ rời xa tôi mãi?
Như dòng sông mải miết trôi không bao giờ trở lại
Phận bèo mây mười hai bến nước lênh đênh.
Bến nước kia nào chọn đục trong
Kiếp phù du may nhờ rủi chịu
Đừng nói nữa
Những lời êm dịu
Nhẹ nhàng như dải lụa thắt tim tôi
Đừng mơn man tiếng hờn dỗi xa xôi
Thời vụng dại, xảy tay rơi hạnh phúc
..............
2. Sóng hỡi sóng
Đừng cồn cào, thôi thúc
Kỷ niêm xưa chớ dồn dập triều dâng
Mưa ơi mưa
Đừng làm ướt nụ hôn
Và hỡi gió
Đừng cuốn đi hơi thở...
................
3. Người xưa hỡi
Có nghe trong hoa cỏ
mùi hương quen của thưở ái ân
Những yêu thương cuộn chảy mạch ngầm
như thác lũ muốn trào dâng cuốn trôi tất cả
.......
4. Thương nhớ hỡi,
đừng run lên nghiệt ngã
Để bàn tay lại nắm lấy bàn tay
Gió thu kia,
đừng rắc lá me bay
Xin dừng lại
khoảng thời gian ký ức
Để lắng tiếng con tim thổn thức
Một tiếng yêu tròn vạnh ban đầu...
...............
5. ....
(Đoạn kết của ai người ấy tự điền nhé!)
Hoàng Giang (rạng sáng 17/10/14)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét