Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

"nỗi sợ như lũ côn trùng ti tỉ đêm mưa... phủ lên mình sắc màu theo chiều ánh sáng"

Ngón tay tróc sơn và nỗi buồn vĩnh cửu

Cửa kéo đánh sầm!

Ngón tay kẹp chặt trong khe cửa!

Giá như nước mắt có thể cứ tự nhiên mà chảy như vui vẻ thì cười, buồn đau thì khóc!

Có lẽ vì thế ta ko nhặt được một ánh mắt cương lên vô hồn.
Không cảm xúc... chẳng yêu thương... bản năng phòng vệ

Sững sờ... nỗi buồn mắc nghẹn...
nỗi đau chuyền từ ngón tay tróc sơn vào nơi trú ngụ
ủ lên men ...
.... một kỉ niệm!


Ta đợi chờ gì sau cánh cửa trượt qua
Bản lề trơn, hay tự ta làm đau mình vụng dại
nỗi sợ như lũ côn trùng ti tỉ đêm mưa...
phủ lên mình sắc màu theo chiều ánh sáng
....
đục ruỗng nham nhở tấm mành cảm xúc che ngang
nỗi buồn... chuyển mình... vĩnh cửu!

vv


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét