Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Ôi, niềm tin thơ dại Vì người mà đã lớn khôn…


Ta cứ ngỡ những đóa vô thường ấy nở vì ta
Nhưng hóa ra nó nở ở bất cứ nơi nào người đánh rơi hạt giống
Ta cứ ngỡ ánh mắt ấy sóng sánh vì ta
Nhưng hóa ra nó đã sóng sánh cả ngàn lần
trước và sau khi ta chạm mặt
Ta cứ ngỡ ngọn đèn ấy sáng vì ta
Nhưng hóa ra kẻ khơi bấc lại là ngọn gió
vô tình thổi qua phút giây mà người xuất hiện
Ta cứ ngỡ niềm vui người thắp trên khuôn mặt ta là có thật
Hóa ra nó được thắp lên trước bất cứ ai mà người lỡ mỉm cười
Rồi một ngày ta nghe thấy khúc biến tấu bồi hồi
Bản nhạc ấy cứ ngỡ chỉ vang lên dưới những ngón tay ta mềm mại
Ôi, niềm tin thơ dại
Vì người
mà đã lớn khôn…

LH

https://www.facebook.com/notes/huong-dje/c%E1%BB%A9-ng%E1%BB%A1/10150434867407066

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét