Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

"Có cách nào tạo cho mình một cơ chế tự bốc hơi? Như đám mây chán kiếp lang lang thì tan ra thành nước"


Cơn giận dữ bất chợt bùng lên 
Rồi vỡ thành hàng trăm mảnh vụn sắc cứa vào lòng như những vết cắt 
Rỉ máu không ngừng…
Bóng đêm đồng loã với những ý nghĩ u tối bập bùng 
Thổi phồng những hình dung quái gở 
 Mớ ngôn từ câm lặng đến nghẹt thở 
Cười ngạo vào lòng kiêu hãnh đã không còn sức để vươn cao


Ở ngoài kia những cánh đồng đang trổ hoa 
Những con đường đang chờ mình bước vội 
Những nốt nhạc chờ tay mình chạm tới 
Sao mình vẫn còn ngồi đây?

Phải rời khỏi cái hố thẳm này thôi 
Trèo ra khỏi những hoang mang, ngờ vực 
Ngửa mặt chờ một cơn mưa trút nước 
Gột bỏ sự dấp dính muộn phiền

Bỗng nhớ quá những ngày ở Vientiane 
Nhảy múa dưới những chiếc vòi phun mát lạnh 
Hồn nhiên vòng tay, hồn nhiên ánh mắt 
Trái tim ca hát cũng hồn nhiên…

Cái không gian chật chội này có thể khiến người ta phát điên 
Có hàng trăm, hàng nghìn thứ hầm bà lằng được lèn chặt vào đó 
Không còn một khoảng trống nào cho đám cỏ 
Nói gì đến khoảng trống cho những cơn mơ hoang dại…bay lên…

Phải có cách nào đó để lòng lại lên men
Để tự làm đầy những khoảng trống 
Để có thể lại tự do bay bổng 
Bất chấp đôi giày buộc phải mang dưới chân...

Có cách nào tạo cho mình một cơ chế tự bốc hơi? 
Như đám mây chán kiếp lang lang thì tan ra thành nước 
Rồi ngưng tụ trên mặt đất 
Hoá kiếp sương mai hoặc sông, suối, biển, hồ…

LH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét