Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

(Người mất mát không phải là người đã cho đi... mà là kẻ được nhận mà không biết giữ)


Cho em!

(Người mất mát không phải là người đã cho đi, 
mà là kẻ được nhận mà không biết giữ) 
Hãy ra đi trước khi nhận thấy 
những vì sao lấp lánh chỉ là những mảnh thủy tinh vỡ rạn 
Hãy ra đi trước mùa khô hạn 
để khỏi nhìn thấy ngổn ngang rác thải dưới đáy dòng sông 
Hãy ra đi dù lòng rỗng không,
còn hơn là để đến khi niềm tin bay biến mất 
Ôi trời cao, đất thấp,lòng người mênh mông thật khó đoán dò... 


Tôi không biết vì sao khi tôi chìa tay ra để cho đi, 

có người lại nghĩ rằng tôi đang đòi nhận lại? 
Tôi lắng nghe trong im lặng,
người ta lại cho rằng tôi ngốc nghếch đến mức không nói nổi lấy một từ? 
Thật lòng có nghĩa là nông nổi ư? 
Và không lẽ khi cảm xúc ùa về, nghĩa là ta đang trở nên tệ bạc?

Thôi nhé, 

không thể sống thay cho ai, 
cũng không thể cho đi mãi! 
Giữ lại chút lòng tự ái và niềm kiêu hãnh còn sót lại 
 Để không ai có thể khinh thường… 

 LH 


 Ko hiểu sao chị LH luôn là người viết ra những dòng đồng cảm đến vậy :(((

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét