Bỗng tên nhau hóa thành một nỗi buồn
Vương day dứt tơ sen mùa sương lụi
Hương thảng thốt đáy bình trơ nhoi nhói
Sắc hồng vơi nghiêng sóng cả, sóng trầm
Bỗng tên nhau hóa thành một nốt buồn
Không lịm nổi giữa luân hồi cây lá
Khô lơ lửng hay nảy chồi xanh quá
Chợt khát khao bùng cháy, chợt bỏ xuôi
Đã lỡ rồi nốt cuối lặng trên môi
Bỗng còn lại một chấm buồn tro bỏng
Sen mùa cũ sắc hồng loang ấm giọng
Đau đáu ngân tên mấy thuở dịu dàng
AT-10/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét