dường như em đang lạc bước
trong những ngày dài
sợi nắng hanh kéo mùa đông rất ngắn
phố bước qua sóng sánh gió mùa
dương như em đang lạc bước
trong vòng tay anh yên ả
chốn yêu thương em thả mình tĩnh lặng
hư không một lối đi về
mênh mông ơi hỡi mênh mông
dường như em đang lạc bước.
ngay nơi trái tim này
nhịp đập bốn mùa hoang hỏa
cảm nhận mình em khóc cho anh
con đương nào em bước chân đi
có anh, có em,
có thứ tình yêu được viết thành huyền thoại
cái bất tử ngất đi vài ba bận
chợt trở về với vệt xước gió mưa
em tự ru mình em cũng tự ru anh
sợi nắng hanh kéo mùa đông rất ngắn
con đường thì lại quá dài
em tự dắt mình bằng ngọn gió đầu đông
---------------------
mình cất về đây cho mình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét