Thứ Năm, 8 tháng 4, 2010

Để mỗi đông về thổi buốt những vàng son…

ẢNH CỦA VÔ HÌNH


Có thể nào không anh
Chụp được hình cơn mưa chiều nay trên lối phố
Dệt muôn ngàn sợi tơ
thành nỗi nhớ
Lăn trên phím đàn là ngõ vắng
buông lơi…

Có thể nào chụp được không anh ơi
Hình cơn gió gầy ủ ê trên ngói vỡ
Phố oằn lưng gánh những đổi thay
dang dở
Để mỗi đông về thổi buốt
những vàng son…

Có thể nào chụp được nỗi cô đơn
Cho ta cầm trên tay và xé
Ai đó đợi ai trong chiều đông lặng lẽ
Giọt giọt cà phê tí tách đếm mong chờ

Anh có thể nào chụp được những cơn mơ
Hoang hoải đuổi đeo những đêm dài mộng mị
Ngọn lửa cháy trong tim người nghệ sỹ
Dẫu tàn hơi vẫn sáng đến nao lòng…

Em buồn cười, em vô lý phải không
Bởi muốn cầm trên tay những khoảnh khắc tháng năm
đã vô tình
đánh mất
Bởi sợ những phôi pha theo dòng đời
tất bật
Nên chọn vô hình để níu giữ
Bình yên
Mong anh về
Chụp nỗi nhớ
Triền miên…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét