mÀ Kì tHỰc [!]
gió đã vực tôi đi khắp nơi
có nơi chốn
trăng không vói tới nắng không soi thấy
mọi người cho là địa ngục
nhưng không
có loài dị thảo sống lâu năm nơi đó
trở thành huyễn hoặc
nếu tai không nghe mắt không thấy
chúng thả ngữa trên mặt nước
thanh tân yên ắng
dẫu dưới đáy nước đọng bùn tanh tưởi
trôi từ các ống cống đầy rác rưởi của đô thị mới
mà kì thực [!]
khi phún thạch sôi bỏng phỏng lửa lại gần
chậc nguội lạnh tro tàn
điếc đặc than chì
chỉ nguệch ngoạc dăm đường chỉ tay
ngố mán rối rắm câu thơ
ngọng nghịu thương tật
chúng bấu vào bằng những dây rễ tĩnh mạch không ngọn nguồn
chúng ăn sâu vào bằng những cắt xén không buốt nhói
dẫu hơi thở đã chai lì
hục hặc tích cũ
lắm lúc chúng chồng chất lên những ý nghĩ
của nham thạch
lặng lờ với đất trời
đôi khi lại là mộc bản
cười nụ phù thủy và ánh mắt trẻ thơ ma xó
trong các phố phường xưa quen
bức tử
mà kì thực [!]
khi hồ đồ cố ngoi lại gần bức họa của hạnh ngộ
gió lại vực tôi lên
một đời sống lạnh tanh chẳng sắc màu
không núi lửa.
HHiếu
_______________
gió đã vực tôi đi khắp nơi
có nơi chốn
trăng không vói tới nắng không soi thấy
mọi người cho là địa ngục
nhưng không
có loài dị thảo sống lâu năm nơi đó
trở thành huyễn hoặc
nếu tai không nghe mắt không thấy
chúng thả ngữa trên mặt nước
thanh tân yên ắng
dẫu dưới đáy nước đọng bùn tanh tưởi
trôi từ các ống cống đầy rác rưởi của đô thị mới
mà kì thực [!]
khi phún thạch sôi bỏng phỏng lửa lại gần
chậc nguội lạnh tro tàn
điếc đặc than chì
chỉ nguệch ngoạc dăm đường chỉ tay
ngố mán rối rắm câu thơ
ngọng nghịu thương tật
chúng bấu vào bằng những dây rễ tĩnh mạch không ngọn nguồn
chúng ăn sâu vào bằng những cắt xén không buốt nhói
dẫu hơi thở đã chai lì
hục hặc tích cũ
lắm lúc chúng chồng chất lên những ý nghĩ
của nham thạch
lặng lờ với đất trời
đôi khi lại là mộc bản
cười nụ phù thủy và ánh mắt trẻ thơ ma xó
trong các phố phường xưa quen
bức tử
mà kì thực [!]
khi hồ đồ cố ngoi lại gần bức họa của hạnh ngộ
gió lại vực tôi lên
một đời sống lạnh tanh chẳng sắc màu
không núi lửa.
HHiếu
_______________
TìnH Ơi!
Trả lờiXóanhạc Quốc Bảo
Người xa mấy rừng xa mấy ngàn vực sâu
Người xa mấy mùa không thấy nhau buồn rầu
Người xa cách người khi cất lời hẹn sai
Người chưa biết khóc mộng bay
Người chưa biết tình đang hát gọi mùa đông
Tình đang hát dài như chút hơi cầm lòng
Là ta nhớ tình ta dấu đi hàm oan
Tình yên ấp nhé đừng tan
Tình yên ấm rồi em sẽ nghe
Tự nhiên khóc oà khi có nhau
Lệ rơi sáng loà không dấu nữa tình đau
Tình đau miễn là em sẽ về
Về ta nối lại tơ tóc xưa
Để khi có tình ta đón đưa
Và em sẽ gần ta chút nữa tình ơi
Vì ta sẽ cần em suốt đời
Gần nhau vẫn là xa cách ngàn lần đau
Một manh áo nhầu ta cố lau giận hờn
Một câu hát buồn sao thấu được lòng sông
Mà ta vẫn hát tàn hơi
Mà em vẫn chờ vẫn chờ mùa đông
Mà ta vẫn còn thao thức trông đèn ngồi
Vì em sẽ về cho ngỡ ngàng rồi đi
Mùa theo gót ấy mùa ơi.