Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

ngắt một nhánh tháng hai xuống cài lên lọn tóc bạc nắng

Vì, sẼ khÔng cÒn nHáNh thÁNg hAi Nào đỂ ngẮt Lấy!
__________
ngắt một nhánh tháng hai xuống cài lên lọn tóc bạc nắng
[vẫn còn tươi tắn hơn ý nghĩ!]
mùa này hoa anh đào ở hoa-thịnh-đốn chưa kịp nở
chỉ có bông tuyết cóng buốt lưu lạc
và lũ thạch nhũ trong suốt thời cuộc
ù lì trong lắm hang động căm căm trí nhớ
phải chăng giờ này ngồi ở bờ kè
nghe inh ỏi bụi kèn
tiếng chửi thề lênh láng ngập phố phường
phải chăng giờ này vất vưởng dọc lề đường
nhìn cô chủ quán cà phê gom nhặt những chiếc lá úa
thồn vào chiếc thùng rác mùa đông phải chăng
có được một ly cà phê đặc sánh mùa thu
lóng lánh trên cặp mắt kiếng tư duy
ngồi đồng góc phố mùa hạ
chờ cuộc hẹn mùa xuân
giú cất bấy lâu nay
trên đôi con ngươi lêu lổng
và, phải chăng ngọn-gió-chướng-trung-bắc-lầm-lì-bản-mặt đã nhũn mềm nếp gấp
tháng hai luống tuổi rềnh rang tin nhắn một câu thơ mới chào đời
tháng hai già nua lọm khọm bản chúc thư một nụ mầm vừa chớm
tháng hai muộn mằn nâng niu dăm giây phút thượng tuần của vầng trăng vừa mọc trên bầu trời khuya hoang vu
ừ nhỉ, hãy nắm tay những con đường đang không biết sẽ mở ra hay rẽ ngoặt
hãy quàng vai những vạt trăng đang ngày vằng vặc hơn hay dần tối ám
hãy tựa vào tường vách và ghì chặt từng viên gạch nhân bản
đang bị gỡ đi khỏi cái bóng mát của phố phường
con đường chúng ta đi đang tẻ dần niềm vui
bóng hạnh phúc đang bị chặt cụt mất gốc
họ đã mang đi và trồng vào bảo tàng của tội ác
phúc cho họ những kẻ chưa bao giờ nếm được mùi vị
hạnh phúc
những kẻ luôn bị óc ách bởi lòng ganh tỵ
nên được thương xót
ngắt một nhánh tháng hai xuống
cắm vào bài thơ vừa viết xong tin nhắn
rồi thoát ra
bỏ chạy một mạch
về lại góc hẹn xưa
nhặt lên dăm mảnh nắng vàng bạc mưa
nhặt lại đôi mắt nắng-ưởi-hanh-vàng
dọc đường lưu lạc
hay đã nằm chết
ngất giữa lũ thời cuộc
khốn kiếp.
________
HHiếu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét