Thứ Ba, 11 tháng 4, 2023

Đêm

Đêm (trích )
LưuHuong

Đêm qua lạc lối trong giấc mơ. 
Buổi sáng thức giấc thấy gió mùa đang khóc.
Những ngón tay tự lùa vào tóc. 
Thấy rõ mùa đi…

Đêm qua không tìm thấy đường ra khỏi cơn mưa. 
Sáng tỉnh dậy thấy khoảng hồ ngoài cửa sổ đầy sóng. 
Áp má vào hai bàn tay lạnh cóng. 
Thấy rõ mùa sang…

Đêm qua không nhìn rõ mặt người trong chuyến mơ hoang. 
Sáng ra nghe lòng mình bình yên, biết người không còn giận. 
Có cần phải bước ra ngoài khoảng không vô tận?
 Khi còn chẳng biết mình đang ở đâu 
trong chật hẹp lòng mình…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét